Cuộc sống lớp mười hai thật bận rộn, những kỳ thi khảo sát liên tục được đề ra để thử thách học lực của những học sinh cuối cấp như tôi. Rồi còn kỳ thi tốt nghiệp, kỳ thi đại học, chúng cứ luôn ám ảnh trong tâm trí tôi, khiến tôi nhiều lúc tưởng như bộ não ngừng hoạt động vì quá tải với lượng kiến thức khổng lồ. Để rồi, mùa đông đến từ lúc nào mà tôi không hay.
Mùa đông, tôi ghét nó. Cái tiết trời lạnh buốt của mùa đông luôn khiến nước da của tôi trông tím tái, môi thì không ngừng nứt nẻ và rỉ ra xíu máu.
Tôi ước, giá như tôi được sinh ra ở mảnh đất miền Nam chứ không phải miền Bắc, đơn giản vì ở đó không có mùa lạnh.Chợt chiếc điện thoại rung ì ì trên mặt bàn, cắt đứt những dòng suy nghĩ mông lung của tôi.
Một dãy số lạ hoắc không ngừng nhấp nháy trên màn hình, lưỡng lự giây lát, tôi nhấc lên nghe, nhưng không nói gì, mà để đầu máy bên kia lên tiếng trước.- Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Chi không?
Giọng nói trong điện thoại là một giọng nam trầm ấm, tôi ngây người, hình như có cái gì đó thân quen từ trong giọng của người này.
Không thể giấu nổi tò mò, tôi liền đáp lại, kèm theo câu hỏi:- Phải. Cho hỏi ai đấy?
- ... - Người đó im lặng một lúc, rồi bật cười khanh khách.
Tôi là người không có tính kiên nhẫn và rất dễ nổi giận, ngay lập tức, tôi cau có nói qua điện thoại, nhưng vẫn cố giữ thái độ chừng mực.
- Này, cậu gì ơi, tớ không có rảnh để nghe cậu cười đâu nhé.
- Ha ha ha! Gì mà cậu nóng thế. Tớ, Quân đây mà.
Thật không thể tin được, là Quân, người bạn thuở thơ ấu của tôi đó sao? Có phải là cậu ấy thật không?
Người con trai duy nhất tôi có thể chơi thân thiết, người tôi luôn tâm sự bất kể chuyện vui hay buồn, người tôi luôn mong ngóng gặp lại suốt ba năm. Và cũng là người tôi thầm thương trộm nhớ. Giờ đây đang nói chuyện với tôi, ngay tại thời điểm này, có phải tôi đang mơ không?
Tôi vô thức đưa tay lên nhéo má.- Đau quá!
Khẽ rít lên xuýt xoa bên má, tôi cảm nhận được cái đau, vậy đây chắc chắn không phải mơ rồi.
- Này, cậu còn đó không vậy? - Ở đầu máy bên kia, giọng Quân sốt ruột lên tiếng.
Tay tôi chợt run rẩy, tim không ngừng đập nhanh, tự dưng tôi thấy hồi hộp khủng khiếp, cổ họng khô khan, tôi cố đẩy giọng nói cho trơn tru.
- Tớ... tớ... đây.
Ôi không, sao tôi lại nói lắp vào lúc này chứ? Thật tình, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho xong.
- Việc học hành của cậu thế nào? - Quân dường như chẳng hề bận tâm tới cái giọng lắp bắp vừa rồi của tôi, cậu vẫn thản nhiên nói chuyện với tôi bình thường.
Được hỏi đúng chủ đề khiến tôi luôn đau đầu bấy lâu, như thể tìm được nơi xả stress, tôi dốc hết những tâm sự, cuộc sống hàng ngày liên quan đến học hành.
Khi tôi kể đến chuyện vui, Quân cùng vui. Khi tôi kể đến chuyện buồn, thì Quân lại im lặng lắng nghe. Hay khi tôi tức giận nghĩ đến những lúc bị thầy cô trên trường mắng oan, giọng điệu Quân hùng hồn, còn nói là sẽ đòi lại công bằng cho tôi, tất nhiên tôi biết đó chỉ là lời nói đùa, thế rồi tôi bật cười, Quân cười theo.
