Rốt cuộc Chí Mẫn lắc đầu, lựa chọn im lặng.
Chung Quốc ngồi nhổm dậy, đôi mắt to tròn xanh biếc vẫn trợn lên, lần này ghé sát vào Chí Mẫn, lặp lại lần nữa: "Tại sao đừng?" Dáng vẻ dường như sắp tức giận.
Chí Mẫn lo lắng tiểu biến thái lại đột ngột gây ra chuyện gì, đành nói: "Mình không thích bị người khác nhìn đăm đăm." Cũng lo lắng Chung Quốc nghĩ nhiều, dù gì hắn cũng là đứa trẻ kỳ quặc, bèn bổ sung thêm. "Ngày thường mẹ cứ nhìn mình như thế, mình không thích."
Chung Quốc suy ngẫm gật đầu: "À." Cười nói khẽ, "Tôi không nhìn, tôi che hai mắt." Hắn đưa bàn tay che đôi mắt, nghiêng đầu. "Mẫn, xem đi." Cử chỉ của hắn vô cùng đáng yêu.
Chí Mẫn thấy Chung Quốc làm hành động ngây thơ, trong lòng cũng dịu đi không ít.
Hắn chỉ là đứa trẻ... đúng không? Có lẽ hắn vẫn còn đơn sơ và thiện lương.
Tiết hai là tiết bọn trẻ thích nhất – giờ học thể dục. Những năm 90 nhà trẻ cũng không có nhiều dụng cụ thể dục để chúng chơi đùa, tuy nhiên giáo viên có dạy chúng một số trò chơi đơn giản, ví như vỗ tay theo nhịp, hoặc chạy nhảy – để đám học trò có thể tự mình nghịch ngợm, đùa giỡn với nhau.
Bên cạnh đó, Chí Mẫn còn bị Chung Quốc kéo vào nhóm trẻ con chơi trò 'Quỷ bắt người'. Ban đầu một số đứa không muốn chơi với nhóm trẻ, đặc biệt là Chung Quốc. Nhưng bọn chúng còn quá nhỏ, vẫn thích vui đùa, không chịu nổi cô độc.
Chung Quốc mặc kệ đám trẻ chơi 'Quỷ bắt người' chấp nhận hay từ chối, hắn đã tự ý tham gia. Hắn cũng kéo Chí Mẫn vào
24
cùng, chạy tới chạy lui theo đám bạn.
Chí Mẫn bị Chung Quốc nắm chặt tay, muốn tránh cũng tránh không xong. Hơn nữa giờ phút này Chung Quốc tươi cười hớn hở chạy theo bọn nhóc, chơi đến nhiệt tình, Chí Mẫn đành phải ỡm ờ hòa mình theo chúng.
Khó mà tưởng tượng nổi một người thanh niên 26 tuổi lại cùng bọn nhóc chơi những trò hết sức trẻ con. Sống lại, sống lại, đến tột cùng vì đâu mà sống lại? Chẳng lẽ muốn cho cậu lần nữa trải nghiệm những lạc thú ấu thơ? Cậu nhìn Chung Quốc bên cạnh đang ầm ĩ vui đùa, lập tức phủ nhận suy nghĩ đó.
"A! Chung Quốc là quỷ!" Một bé trai là 'quỷ' ôm lấy Chung Quốc. Chỉ cần 'quỷ' bắt được 'người', 'người' liền thành 'quỷ'; có nhiều hơn một con 'quỷ', Chung Quốc chính là một trong những 'con quỷ' kia.
Chung Quốc buông tay Chí Mẫn, cười hì hì bảo: "Mẫn, tôi là quỷ. Tôi đếm một, hai, ba, mau chạy đi, tôi muốn tóm Mẫn."
Lời hắn nói y hệt kiếp trước. Vì vậy cậu theo chân bọn nhóc làm 'người', chạy loạn cào cào bỏ trốn.
Chung Quốc làm quỷ thật vui vẻ, phía xa hắn đã tóm được mấy cậu bạn rồi.
Số phận để Chí Mẫn tái sinh làm thiếu nhi lần nữa, tựa hồ cậu cũng cảm nhận được sự hào hứng của trò chơi. Cậu chạy thật nhanh, lại bị một đứa trẻ kéo tay, ngước mắt thì thấy Hùng Hùng.
YOU ARE READING
xxyt
FanfictionSắc trời hơi tối, Phác Chí Mẫn chạy thục mạng về nhà. Dường như cậu sợ hãi điều gì, trái phải nhìn xung quanh một phen, bước chân chạy về phía phòng trọ lầu ba càng thêm gấp gáp.