Phần 1

111 17 4
                                    

     Cũng như mọi ngày thôi. Sáu giờ mười lăm đồng hồ kêu, lật đật nhấc máy lên tắt. Rồi cứ sau 3 phút tiếng chuông lại  í éo, rồi lại tắt. Cứ thế đến sáu giờ ba mươi chín thì phải ngồi dậy hẳn. Lết xác đến nhà tắm vệ sinh buổi sáng hết sáu, bảy phút nữa, thời gian còn lại là để mặc đồ và chuẩn bị sách vở.

     Ngước mắt nhìn đồng hồ, kim phút chỉ vào vạch kẻ thứ hai sau số mười, lại sắp bị muộn. Ngán ngẩm tặc lưỡi đi vào phòng trong móc ví mẹ lấy ra tờ một trăm để ăn sáng sau. Rời nhà thì đã 7 giờ.

     Đợi thang máy khoảng 30 giây, có khi nhanh hơn, ở trong đó khoảng 20 giây thì xuống đến nơi, có khi sớm hơn. Đi từ thang máy ra đến mặt đường mất 1 phút. Nhưng đến đường rồi lại phải dùng chân. Đủ mọi loại phương tiện phi tứ tung, loạn xạ, chèn ép...

Xe đã chờ bên kia đường rồi, đành liều chân bước. Như chỉ chờ có thế, hàng chục cái xe ken vào nhau, chắn ngang con đường. Lòng thầm rủa chân vừa đi. Tạt ngang đầu một thằng cha đi xe ô tô để lách qua đường thì bị nó dừng xe, hạ kính chửi không thương xót. Nhưng nào có nghe thấy đâu. Có thể do tiếng còi của bọn xe máy đột ngột bị dừng lại theo cái cục sắt át mất tiếng chửi, hoặc do lời hoa mĩ của cha đó không thấm được vào tai.

     "Lần sau xuống sớm đi em, cả xe người ta chờ em lâu lắm rồi đấy!"

     Liếc mắt nhìn về phía chị phụ xe, chị ta nhìn có vẻ bực bội lắm. Khổ thật đấy, phải giải thích thế nào cho chị ta hiểu rằng mình không quan tâm đến cả cái lũ trên xe đây? Mà có giải thích thì cũng sẽ có người quở trách thôi, nên im mồm cho đỡ phải tốn thời giờ.

     "Mai cháu mà không xuống sớm thì bác đi trước đấy"
 
     Người lái xe già cất tiếng rồi nên phải chú ý thôi. Vì tôn trọng con người ấy, không phải ai dù đã đến tuổi nghỉ hưu vẫn phải đi làm quần quật như thế cả.
   
     Nhưng nghĩ lại thì cũng đâu tôn trọng con người ấy lắm. Thôi thì ngồi xuống đã... Đồng hồ trên xe chỉ bảy giờ bảy phút. Điếm đón  cuối.

     Trường học nhàm chán. Đúng thế đấy. Dù cho bao nhiêu người ngồi chấn chỉnh lại  suy nghĩ thì nó vẫn không thay đổi. Thậm chí bây giờ cũng sẽ có người nói:
   
"Có thể ... nói thế nhưng sau này nghĩ lại sẽ hối hận đấy. Khi lớn lên rồi sẽ chỉ muốn đi học lại thôi."

     Hoặc là thế hoặc là mấy câu tương tự. Nhưng những lời nói đó làm cho trường học trở thành một ước mơ cháy bỏng của những người trưởng thành khi họ muốn trốn tránh áp lực. Liệu họ đã thực sự trưởng thành chưa thế?

     Những ký ức về trường học trong đầu họ gồm có bạn bè, thầy cô, vui chơi tự do không phải lo nghĩ. Liệu có ai nhớ về trường học qua ký ức bài tập, những bài học tẻ ngắt không giúp ích gì họ sau này, những ký ức buồn...?

     Có ai ôm một ký ức bị bắt nạt mà nói ra câu muốn về trường? Có ai nhớ đến những chuyện không vui mà muốn trở lại khơi nguồn của nó? Tất cả những cái họ tiếc rẻ về trường học chỉ là không được gặp bạn bè thường xuyên, thầy cô đã già yếu, rời trường là họ phải gánh những trách nhiệm họ không muốn.

[DoyleBlake] - Rơi từ tầng 15Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ