DoHwan – Mưa rơi
Kim Doyoung x So Junghwan | Oneshot | AU, Fluff---
"Em thấy rằng, có lẽ anh thực sự không biết, thật ra là em thích anh!"Junghwan thường xuyên tưởng tượng ra cảnh nói ra những lời này với Doyoung. Sau đó cậu thường cố gắng đoán biểu cảm của người kia sẽ như thế nào. Có lẽ là kinh ngạc, theo thói quen chớp chớp hàng mi dài, đôi mắt mở tròn hoảng hốt, vẻ mặt sợ hãi hoặc là cũng có thể không phải như vậy thì sẽ cười cười, vỗ vỗ vai cậu nói: "Junghwan à, em đừng nói giỡn!"
Cho dù là thế nào, Junghwan đều cảm thấy mình không chịu nổi. Sợ rằng những thứ cậu tưởng tượng sẽ thành sự thật. Cho nên, những lời này cậu vẫn giữ trong lòng. Chỉ là nhiều năm qua, mỗi buổi tối cậu đều nghĩ đến Doyoung, nhủ thầm câu nói đó trong lòng một lần.
---
Junghwan nhớ rất rõ lần đầu cậu và Doyoung gặp mặt. Nhân viên đưa cậu vào công ty rồi dẫn vào phòng luyện tập. Cậu nhìn thấy một người con trai đang nhảy. Động tác thành thục, uyển chuyển, chuyên tâm vào bài nhảy, gương mặt vì quá tập trung nên lộ ra vẻ ngốc nghếch. Cậu không kiềm chế được liền bật cười. Sau đó, người kia quay đầu lại, tò mò nhìn cậu.Biết rằng việc cậu nhìn chằm chằm vào người mới gặp có chút không lịch sự, nhưng trong đầu Junghwan chỉ có thể hình dung người đó thật đẹp trai và tài giỏi. Vì thế, cậu ngây ngốc nhìn người kia cùng nhân viên công ty nói chuyện, rằng nhờ người ấy để ý đến cậu, vì cậu là thực tập sinh mới tới.
Junghwan cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn, không được tự nhiên cúi đầu xuống. Sau đó đầu óc cũng thả trôi cùng những dòng suy nghĩ lan man thì một bàn tay giơ ra trước mắt cậu. Ngẩng đầu bối rối, người kia cười thực sự rất đẹp, đối với cậu giọng nói cũng rất thân thiện, ấm áp: "Xin chào, anh là Kim Doyoung!"
Ngây người trong chốc lát, nhìn người kia thoáng nghi hoặc nhíu mày, Junghwan mới như trong mộng tỉnh lại, cuống quýt cầm lấy tay anh: "Xin... xin chào, em... em là So Junghwan."
---
Có đôi khi Junghwan sẽ tự nhiên trăn trở nghĩ rằng. Anh ấy chăm sóc cậu như vậy là do công ty yêu cầu, đơn giản chỉ là cách đồng nghiệp trong công ty giúp đỡ nhau.Thế nhưng, nhớ lại lần đầu gặp mặt, gương mặt người kia thực sự đáng tin cậy. Và cũng gương mặt đó cợt nhả dựa vào cậu, khi muốn chụp một kiểu ảnh trong lúc quay T-map: "Em xem, chúng ta thật giống như một cặp". Cậu sợ hãi, vội vàng đáp rằng: "Chúng em không phải kiểu cặp đôi như anh ấy nói"
Vì vậy những trăn trở của cậu liền chuyển thành một thứ tâm tình khó nói. Trái tim đập bang bang, trong lòng bứt rứt một cảm xúc khó tả. Thế nhưng, những suy nghĩ vụt qua ấy cậu cố gắng lờ đi. Chỉ là cảm xúc thì vẫn vậy, vẫn thường trực ở đó, đôi khi nhen nhóm lên khi cậu nhìn anh.Thế nên, cậu chỉ có thể cười tươi gật đầu nhìn anh nói: "Doyoung à, anh đi dạo phố với em nha. Năn nỉ anh đó".
---
Có khi sẽ nghe được Doyoung hỏi cậu đầy nghi hoặc: "Em muốn mua cái gì sao?"Junghwan sẽ phụng phịu ở trong lòng tự nhủ thầm: "Kì thực, em không phải muốn đi dạo phố mà là muốn ở bên ngoài với anh một chút. Được nhìn thấy anh quay lại tìm kiếm bóng dáng em trong đám người đông đúc, em cảm thấy rất vui."
BẠN ĐANG ĐỌC
DoHwan - Mưa rơi
FanfictionVội vàng đưa tay ra hứng mưa, những giọt nước sẽ theo kẽ tay từ từ chảy đi. Nếu mà nhẹ nhàng hứng, những giọt nước sẽ chầm chậm ở lại. Càng cố ý, những điều được càng ít, chỉ có tăng thêm phiền muộn trong lòng...