Một ngày hè chói chang, trời cao chót vót. Mây và gió chẳng biết đã rủ nhau đi đâu, chỉ còn nắng lê thành những vệt dài trên mặt đường. Tôi hì hục đạp xe lên con dốc, còn một đoạn nữa là tới.
Hè, trường vắng tanh. Cả sân trường cũng chỉ lác đác vài học sinh trực nhật. Tiếng xào xạc của lá cùng tiếng chổi tre quẹt trên nền xi măng tạo thành một âm thanh ngứa ngáy khắp người. Nắng quá thể. Tôi thất thểu ngồi xuống ghế đá, nhìn lên cây phượng đương hồi đỏ rực, định bụng đạp xe quay trở về. Chiều nào tôi cũng lên đây mượn vài cuốn sách, duy chỉ có hôm nay lại chẳng biết thư viện đóng cửa. Nhưng vì nắng quá nên chẳng muốn ló mặt ra đường chút nào nữa. Tôi vẫn ngồi yên nhìn ra khoảng sân như muốn phát sáng toả hơi hầm hập, cố nép sát vào trong bóng râm.
Ngồi im một hồi lâu, giác quan bỗng trở nên nhạy cảm. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng xộc xệch của bàn ghế. Sực nhớ ra, tôi vẫn còn một căn cứ bí mật.
Tầng 2 của dãy phòng B đã bỏ không từ nhiều năm trước, được trưng dụng thành nơi để dụng cụ học tập cũng như bàn ghế cũ chẳng bao giờ thấy dùng tới nữa, ấy thế mà cũng không vứt đi. Nhà trường rào kín lối vào, nhưng lại không để ý đến một góc của tấm kẽm gai đã hổng một lỗ, vừa đủ để một đứa nhỏ con như tôi luồn qua dễ dàng. Mặt tường cầu thang hướng lên tầng này đã đầy mùi ẩm mốc, vài chỗ còn mọc rêu xanh. Tôi bước lên những bậc thang cũ kĩ, để ý từng viên gạch dưới chân. Cẩn thận lách qua tấm kẽm gai, trước mắt ngổn ngang bàn ghế. Nhưng hôm nay, có gì đó hơi khang khác.
Trước ô cửa sổ đầy nắng, có một bóng người ngồi vắt vẻo trên chiếc bàn cũ. Ánh sáng hắt vào khiến tôi chẳng thể nhìn thẳng. Một chút sợ hãi dâng lên, nhưng lại nhanh chóng bị dập tắt bởi sự hụt hẫng vì căn cứ của mình đã bị phát hiện và chiếm đóng. Tôi lấy can đảm, hắng giọng:
"Cậu ơi, người ta không cho lên đây nữa đâu!"
Với cái giọng điệu này, tôi thấy mình cứ như chú bảo vệ trường. Cậu trai ngồi trước cửa sổ giật mình, nhưng cử chỉ vẫn từ tốn, quay lại nhìn tôi. Cậu ta thoáng nghĩ ngợi, rồi bật cười.
"Cậu cũng lên đây còn gì."
Tôi ngơ ngác. Nụ cười tựa giọt nắng đầu tiên của buổi sớm, ấm áp nhưng không yếu ớt, cũng không gay gắt như cơn nắng đang hiện hữu ngoài sân. Tôi thấy tim mình như vừa hẫng một nhịp, rơi xuống đám mây trắng nào đó mà trôi đi mất.
Tôi gãi đầu, cười ngượng.
"Ừ nhỉ..."
Sự bối rối đột ngột làm khuôn mặt tôi đỏ bừng, không thể quay đi, mà chôn chân ở đây cũng quá đỗi kì cục. Chẳng có lời nào để chối cãi.
"Vì thư viện đóng cửa phải không?"
Cậu trai mở lời. Tôi như vớ được vàng, rối rít.
"Ừ đúng đúng!"
Tôi tự nghe thấy lòng mình thở hắt ra một tiếng, nhẹ nhõm quá chừng. Cậu trai vẫn tiếp tục nhìn tôi, rồi trong thoáng chốc, khoé mắt cong lên vui vẻ, đưa theo một tiếng cười:
"Cậu dễ thương ghê."
Tấm rèm mỏng khẽ phất. Gió. Ngay lúc này đây, giữa bộn bề bàn ghế cũ kĩ, hình như tôi cũng vừa chạm tay tới một cơn gió, lạ kì mà đẹp đẽ.