Thính Tuyết Lâu 1 - Huyết Vi - Thương Nguyệt
----------------------------------------------------------------------
Tôi tên là Huyết Vi.
Có cái tên con gái như vậy, nghe nói cũng chỉ vì cái vẻ mặt của tôi.
Không giống như những đồng loại khác, tôi không hề trắng loáng như tuyết, mà ngược lại toàn thân làm như ánh ánh lên màu hồng, như những cánh hoa tường vi màu hồng vậy.
Tôi biết mình rất nổi tiếng.
Cứ mỗi lần chủ nhân rút tôi từ trong vỏ ra, tôi đều thấy được người đứng đối diện mặt mày co rút chấn động, đồng thời buộc miệng la lên thảng thốt "thanh Huyết Vi!" ... không thể trách được bọn họ, thật tình tôi quá là quá là nổi danh ...
Năm mươi năm nay, không biết tôi đã uống máu tươi của bao nhiêu anh hùng hào kiệt trong giang hồ, tôi nhớ không nổi. Chỉ nhớ duy nhất một điều là thân hình tôi càng lúc càng sáng loáng mỹ lệ, mỗi lần ra khỏi vỏ là ánh kiếm có thể soi rõ được mặt người không rét mà run.
"Huyết Vi, thanh kiếm bất tường, hiếu sát, phản chủ, người nào giữ nó, đều không được chết lành lặn. Đấy là thứ đồ vật ma quái."
Tôi không hiểu tại sao cái vị được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất tướng kiếm đại sư là Mạnh Thanh Tử lại phẩm bình tôi như vậy ... cái lão già mới gặp tôi chỉ một lần mà đã dùng cái giọng ác độc tới chừng đó để hủy báng tôi và trù ẻo chủ nhân tôi trong cuốn Đao Kiếm Lục của lão ... đến nổi phải dùng cái tên xưng hô thật là thiên kiến như "Ma Kiếm" để gọi, và làm nó thành cái tên người ta gọi tôi trong giới vũ lâm.
Có điều tôi không hề muốn giết một ai, bao gồm luôn cả chủ nhân của tôi ... thậm chí mỗi lúc uống máu người, tôi đều nhịn không nổi muốn mửa ra ... bởi vì đôi bàn tay nắm giữ lấy tôi đó, lại là một kẻ cũng cùng thuộc một giống người ...
Lòng người hiểm trá, giết chóc vốn là do người ta tự đi tìm chuyện, tại sao lại đem tiếng xấu đổ hết vào đầu đao kiếm ? !
Chủ nhân trước của tôi ... một người được giới vũ lâm xem là tay cao thủ tà phái, hung bạo như hồng thủy như mãnh thú, Huyết Ma Thư Huyết Vi, giết người như cỏ, ác danh nổi tiếng trong vũ lâm ... có điều Huyết Ma nguyên lai vốn không phải là một con ma, mà chỉ là bị người ta bức bách thành ra vậy!
Nếu không phải có người cứ ép quá, thì chủ nhân trước đây của tôi chắc cả đời cũng chỉ là một tay kiếm khách cô độc phiêu lãng chân trời góc biển thế thôi, không cầu mong gì danh tiếng trong giang hồ, chỉ cầu cho lòng mình an nhiên tự tại cứu nhân độ thế trong cỏi trời đất.
Huyết Ma là chủ nhân tôi đi theo bên mình mà tôi đồng tình và kính trọng nhất.
Chỉ tiếc là, tuy y không bị kẻ nhân sĩ chính phái giết chết vì vũ nghệ của y quá cao cường, nhưng cuối cùng, bởi vì tâm chí y bị điên loạn quá mà phải tự vẫn! Lúc chết chỉ mới được có hai mươi tám tuổi.
... Tôi nằm sóng soài trong vũng máu của y, nhìn cái kết cuộc của tay kiếm khách cô độc đó, không khỏi tự dưng hỏi chính mình: Có phải, mình quả thật là một thanh kiếm bất tường hay không ? ... Có phải tôi chỉ đem lại cho người ta những bất hạnh ?
