1

1.9K 154 4
                                    


Fanfiction

Tác giả: Miyosotis

...

- "Im lặng." - Hắn nói.

Bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn, những tiếng bước chân gấp gáp, tiếng hô hoán ầm ĩ, tiếng lạo xạo của kim loại và âm thanh trầm đục của gậy gỗ bị kéo lê trên mặt đường.

Tôi hít một hơi sâu, mùi mồ hôi xen lẫn mùi máu tanh xộc lên mũi. Người trước mặt vẫn đang thở hồng hộc. Có vẻ hắn ta đã phải chạy một quãng đường rất dài. Hắn trùm áo kín đầu, chống hai tay lên tường, kẹp chặt tôi ở giữa. Tôi biết đám người bên ngoài đang tìm kiếm ai. Chúng đá văng nắp thùng rác, rọi đèn pin vào hẻm và gào thét tên người đó.

Là Mikey hả? Một cái tên thật lạ.

Có kẻ đập mạnh vào cột đèn, gào to:

- "Mikey!!! Ra đây, con chuột lang. Cũng có ngày mày phải trốn chui trốn lủi thế này à?"

Tiếp đó, đám đông cũng ầm ĩ lên. Đây là khu dân cư, nghe tiếng người, đám chó cũng bắt đầu sủa, tiếng tru kéo dài trong đêm rùng rợn khủng khiếp. Có người hét lớn.

Giết?

Người trước mặt bỗng nhiên căng thẳng, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Trong đám hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

Trời ạ, không phải chứ. Sẽ có người đến đây sao? Họ sẽ phát hiện ra kẻ này mất. Hắn ta bị bắt đi, bị đánh chém gì thì thôi đi, nhưng ngộ nhỡ chúng tưởng tôi là người quen của hắn rồi giết cả tôi thì sao. Có vẻ như chúng sẽ thật sự sẽ làm thế đấy.

Không, làm ơn. Tôi không muốn chết đâu. Tôi mới mười tám tuổi. Tôi còn trẻ. Tôi còn muốn chơi. Tôi chưa giàu. Tôi chưa gặp được idol. Lạy thánh Ala, tôi còn chưa có người yêu nữa.

Tình cảnh thật sự rất nguy hiểm, ruột gan tôi nóng như lửa đốt, môi run run. Tôi đưa tay kéo nhẹ áo của người đối diện, nói bằng âm lượng nhỏ nhất có thể:

- "Này. Anh... anh có thể đi ra kia không? Anh không nghĩ là anh có thể sẽ liên lụy đến tôi à?"

Kẻ nọ thở hắt ra, giọng nói nặng nề khó nhọc nhưng vẫn mang ý cười:

- "Sao? Em không muốn cứu tôi hả?"

Tiếng hét lại tiếp tục, chói tai như muốn phá vỡ cho bằng được cái tĩnh lặng của đêm khuya:

- "Mẹ mày Mikey!!! Cút ra đây cho tao. Mày nghĩ là mày trốn được sao?"

Tôi giật mình, suýt nữa thì hét lên. Người trước mặt kịp thời lấy tay che miệng tôi lại:

- "Suỵt. Đừng sợ, tôi có cách, chúng ta không sao đâu."

Tiếng giày nện xuống đường lộp cộp càng lúc càng gần. Sự sợ hãi bao trùm lấy tôi, nước mắt sắp ứa ra, môi cắn chặt, tim đập loạn xạ.

Đùa hả? Chúng nó tới ngay kia rồi. Tôi thấy ánh đèn lóe lên đầu hẻm. Còn tôi với hắn thì ở cuối hẻm. Lại còn là ngõ cụt. Chẳng có chỗ nào để trốn nữa đâu. Thôi xong, quả này tôi chết chắc rồi.

Tôi khép mắt lại, đẩy nhẹ tay hắn ra, lẩm bẩm:

- "Nhà tôi ở số 1x khu A phố này. Nếu tôi xảy ra mệnh hệ gì, nhắn với mẹ tôi, mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi là sáu số 1."

Mikey X Reader | Có Trời Mới BiếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ