"Ta coi ngươi là thần thánh của ta, nhưng mà ngươi! Ngươi coi ta là cái gì? Ngươi rõ ràng không coi ta ra gì! Ngươi ghét bỏ ta, coi ta là đứa ngốc, là kẻ điên, là có bệnh, vô cùng chán ghét ta. Ngươi rõ ràng luôn coi thường ta! Ngươi thì có tư cách gì mà coi thường ta? Đến lũ người Vĩnh An hèn nhát còn không tiêu diệt được, đúng là thứ phế vật!"
"Ngươi..."
Tạ Liên muốn nói với hắn điều gì đó, nhưng sau khi thấy Hoa Thành, y buộc miệng bảo: "Thôi bỏ đi, bỏ đi." Lúc đó Hoa Thành chưa biết y từng sắp trở thành Bạch Y Hoạ Thế đi giết người Vĩnh An, y không dám nổi giận mà vô tình nhắc đến chuyện đó. Y thà để hắn hận y cỡ nào cũng được, chửi rủa y cũng được, lăng nhục y cũng được, miễn đừng để Hoa Thành biết việc y trở thành Bạch Y Hoạ Thế.
Suốt 800 năm mang tiếng là trò đùa của Tam Giới, y chẳng thèm để tâm, nên việc Thích Dung hận y, y cũng không muốn trách. Có thể y cũng quen với điều đó suốt trăm năm rồi.
Lần này, ngoài miệng y nói "bỏ đi", nhưng thật tâm y vẫn chưa thể nào bỏ câu nói của Thích Dung ngoài tai được. Có một phần hắn nói không phải là sai. Trăm năm xưa cũng vì chính y không thể xuống tay với Vĩnh An, mà khiến chính nước nhà y bị diệt quốc. Đang trong cơn mê man thì lại nghe giọng nói quen thuộc."Ca ca? Ca ca?"
Y bắt đầu phục hồi lại tinh thần, mới thấy Hoa Thành đang đứng kế bên y nhìn y chăm chú khi đang luyện chữ. Y dừng suy nghĩ một hồi rồi nhìn hắn.
"Tam Lang?"
"Sao vậy?"
"Đệ thật sự biết cách dưỡng hồn sao?"
"Ta có biết. Huynh cần dưỡng hồn ai à?"
"Không. Chỉ là..."
Y cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Hoa Thành, vì y biết hắn không hề ưa nổi Thanh Đăng Dạ Du kia. Thế nào đi nữa hắn chỉ còn lại là đốm lửa xanh nhỏ bé trong ngọn đèn, được Cốc Tử ôm nhìn thấy đến đáng thương.
Tạ Liên từng ghé thăm điện Lang Thiên Thu, sẵn đưa Cốc Tử về Hoàng Cực Quán, nơi y tu hành năm xưa, cho cậu một nơi để ở. Từ lúc Thích Dung biến mất, cậu cũng chẳng còn biết về đâu nữa, chỉ có thể ở tạm điện của Lang Thiên Thu. Về sau thỉnh thoảng Tạ Liên cũng về Hoàng Cực Quán dọn dẹp mộ cha mẹ y, sẵn tiện ghé thăm cậu. Ngoài việc cậu luôn vui vẻ hồn nhiên chào đón y, nhưng vẫn bao giờ quên hỏi y chừng nào hồn phách trong ngọn đèn sẽ lớn dần.
Y nhìn cậu mà ngẫm nghĩ, hơn tám trăm năm qua chính y còn chẳng biết hắn sống như thế nào. Chính y nghĩ chẳng còn ai nhớ tới tên một ôn thần, một tên thần quan thất bại như y nữa. Ai ngờ đêm Tết Nguyên Tiêu, cái năm lần đầu gặp Hoa Thành, cũng chính là khi y đụng phải đám thuộc hạ của Thích Dung phái đến, thì ra năm đó hắn còn phái người đến tìm mình.
"Năm đó ta chẳng hiểu gã cứ phái đám thuộc hạ thấp hèn của gã dao du khắp nơi như tìm ai đó?"Nghe câu nói này của Hoa Thành, Tạ Liên liền hỏi: "Hả?"
"Chẳng phải huynh muốn nói tới gã Thích Dung sao?"
"Đệ...?"
Hoá ra Hoa Thành biết y đang nghĩ gì. Nói về việc dưỡng hồn phách, ngoài Thích Dung ra thì còn ai hợp lý hơn. Hắn đoán ra được cũng đúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lời Ru Cho Biểu Đệ
FantasyNhân vật: Tạ Liên, Hoa Thành, Thích Dung, Cốc Tử Thể loại: tình huynh đệ, nhẹ nhàng Đây là về tình HUYNH ĐỆ giữa Tạ Liên và Thích Dung, không phải tình yêu đam mỹ. Bối cảnh xảy ra sau truyện kết thúc, chủ yếu tôi muốn gỡ nút thắt tình huynh đệ này. ...