Chương 4: Ta là Lý Triển Phong!!! (1)

731 26 0
                                    

Buổi tối ngày hôm đó, tại 1 ngôi miếu hoang nào đó. Bên ngoài mưa lớn thì bên trong miếu có 4 người đang nhóm lửa nghỉ ngơi.
- Chủ thượng, vị công tử lúc nãy sao lại giống Hoàng thượng vậy ạ? . 1 thuộc hạ của nam nhân đeo mặt nạ hỏi thắc mắc của cả 3 người bọn họ.
- ”hắn” là nữ. Nam nhân đeo mặt nạ đáp lời 1 cách lạnh lùng.
Lúc này bọn họ mới vỡ lẽ ra, chỉ là người giống người. Vậy chủ thượng sao lại như vậy với nàng ta, chẳng lẽ chủ thượng có ý với nàng sao? Không đâu, chắc vì nàng t
ta giống với hoàng thượng nên chủ thượng mới đùa nàng vậy thôi.
- Nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai chúng ta xuất phát đến Liễu Y môn. Nam nhân đeo mặt nạ nói kéo 3 tên thuộc hạ ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Bọn họ chuẩn bị nói “vâng” thì 1 tiếng la truyền tới.
- Đáng chết, mấy hôm nay ta bước ra khỏi cửa bằng chân trái sao? Xui đến mức chó chê mèo chạy, con bà nó chứ. Mấy cái lọ thuốc trân quý của ta ướt hết rồi. . huhu.
Là nàng ta.
Lăng Sảnh Nhi đi vào giữa miếu vừa đi vừa hét toáng nên không để ý thấy có người, đặt cái túi xéo trên vai xuống rối lại cởi áo ngoài ra vắt nước, vì ướt hết nên trang phục bó sát vào cơ thể cô, có thể thấy được những đường cong của cơ thể, chậc chậc. . thân hình chữ S nha, 3 tên thuộc hạ thì quay lưng lại không nhìn, còn tên chủ thượng thì vẫn trưng mắt mà nhìn cô có chút suy tư cũng không thèm quay lưng mà vẫn cứ nhìn cô. Đê tiện thật!
Cô khoác lại áo, nhặt mấy cọng củi lại nhóm lửa nhưng nhóm mãi không có ngọn lửa nào lên, cô lại hét toáng lên
- Bà nó, cọng củi khô cũng biết bắt nạt người sao? Cái gì mà nhóm lửa chứ? Sao cái thời này không có Zippo chứ, ai nói xuyên không là tốt, biết thế kêu Ly đi cùng được rồi, ai bảo ngu lúc đó đòi làm anh hùng chứ…huhu…
Chị cũng biết vậy sao? …haizz, thật là. . không có khả năng tự sinh tồn thì để em đi cùng đi. . cứ cố cãi!
Vừa nói vừa quăng cong củi đi, vì cả người ướt nước nên khi cô đứng lên bị trượt chân té xuống đất, để cho cái mông hôn mặt đất. Cô “ối” rối lấy tay xoa mông, cũng không thèm đứng dậy mà nằm đó với tư thế quỳ lạy . khi đó có tiếng cười cô mới ngước lên và thấy bọn họ đang che miệng nhìn cô cười, nhưng chỉ có 3 người thôi che miệng cười lén thôi, còn 1 tên không khách khí cười lớn mà hắn chẳng phải là nam nhân đeo mặt nạ lúc chiều nói cô là kẻ “bán nam bán nữ” sao?
3 tên thuộc hạ thì ngẩn người, chủ thượng cười kìa, mà còn là cười lớn nữa chứ, cho dù là 2 đệ đệ kết nghĩa của chủ thượng cũng không làm chủ thượng cười như vậy được, vậy mà nàng ta có thể.
- Thì ra ngươi trốn ở đây, nam nhân đáng chết, ngươi còn cười được! . Lăng Sảnh Nhi không khách khí đi tới đấm cho hắn 1 phát vào cái miệng đang cười cô.
Không gian tĩnh lặng, tiếng cười tắt hẳn….
- Sao ngươi dám đánh chủ thượng của chúng ta, ngươi chán sống rồi sao? . 1 tên thuộc hạ rút kiếm kề vào cổ của cô. Nàng ta không biết chủ thượng là ai sao mà dám làm như vậy?
Lăng Sảnh Nhi dùng 2 ngón tay búng lưỡi kiếm của hắn sang hướng khác. Tên thuộc hạ đó chuẩn bị tiến lên thì tên nam nhân đeo mặt nạ ngăn hắn lại vì biết thuộc hạ của hắn không phải đối thủ của nàng, đi đến đây dưới trời mưa mà không có 1 chút tiếng động nào, cũng như lúc chiều bọn họ vẫn không biết được nàng đi tới, chứng tỏ nữ nhân đang cải nam trang trước mặt hắn là cao thủ.
- Ngươi là ai mà dám kề kiếm vào cổ ta chứ, muốn chết sao? . Quay lại đối mặt với tên nam nhân đeo mặt nạ hét tiếp
- Tên khốn nhà ngươi, vì ngươi mà ta ướt hết, lỡ ta bệnh thì sao hả? Cũng vì ngươi mà thuốc của ta….
- Ai? . Tên nam nhân đeo mặt nạ la lớn lên làm cô đơ ra quên nói nữa.

XUYÊN KHÔNG, TA KẾT DUYÊN CÙNG TỔ TIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ