[Ái Thượng Tầng Lâu] Chương 1: Con nhà người ta
Chương 1: Con nhà người ta
Hầu như mỗi đứa trẻ đều có thiên địch lớn nhất của chính mình, đó chính là “con nhà người ta”.
Thiên địch của Vương Nguyên, không ai khác chính là Vương Tuấn Khải, thông minh, hiểu chuyện, dáng dấp tuấn tú. Ở trong mắt mẹ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải thật sự chính là một người có vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy, không chê vào đâu được.
Mẹ của Vương Nguyên và mẹ của Vương Tuấn Khải là bạn thân cùng lớp, cùng phòng kí túc xá hồi đại học. Mặc dù sau khi tốt nghiệp đại học mẹ của Vương Tuấn Khải đã rời trường, chỗ ở để chuyển về sống ở quê cách đó 300 km, xa cách mẹ Vương Nguyên, nhưng tình cảm của hai người không vì vậy mà phai nhạt, thời gian trôi qua, đến nửa phần cũng chẳng giảm bớt. Những năm này bọn họ vẫn không ngừng liên lạc thân mật với nhau. Vì thế, cái tên Vương Tuấn Khải chưa hề mờ nhạt khỏi cuộc sống của Vương Nguyên.
Cậu đã làm gì nên tội mà lại phải chịu ám ảnh bởi cái bóng ma lớn như vậy chứ?
“Con nhìn Tiểu Khải nhà người ta đi!”
Mẹ cậu liệu có thể sửa đổi cái câu cửa miệng này hay không?
“Con nhìn lại con đi”
Vương Tuấn Khải, anh tại sao không biến cho khuất mắt luôn đi! Âm hồn anh có thể tiêu tan hay không, sao cứ luôn xuất hiện trong ác mộng của tôi vậy!
Vương Nguyên không thể tự mình đối mặt với cái hiện thực kêu trời trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe này được nữa rồi. Chưa kể năm ngoái, cả nhà Vương Tuấn Khải, bởi vì bố của Vương Tuấn Khải được thăng chức nên chuyển đến thành phố nơi Vương Nguyên đang sinh sống. Hắn ta nhất định sẽ lại chui vào kẹt ở trong ác mộng của cậu cho mà xem.
Trước đây thì không sao, do tên đó không ở thành phố này. Nhưng mà hiện tại không những ở cùng một thành phố mà còn ở cùng một phiến khu. Thật sự là muốn chết rồi, muốn chết rồi, muốn chết rồi. Người lớn các ngươi muốn tụ họp liên hoan thì cứ tụ họp đi chứ. Tại sao lại lôi kéo, ép buộc trẻ em tham gia làm gì. Thời điểm thi trung khảo này, có biết là thời gian rất quý giá không! Vương Nguyên muốn chết chìm trong cái đống đủ loại chán ghét ghen tị hận này rồi. Ban đầu, đứng trong phòng sau cánh cửa đang đóng kín đơn thuần chỉ nghe tiếng mẹ cậu nói chuyện. Nhưng mà hiện tại, chính xác là nghe mẹ cậu lên án cậu làm gì cũng không bằng Vương Tuấn Khải trước mặt hai người, thậm chí là nhiều hơn!
Mà tên Vương Tuấn Khải đang ngồi đối diện trước mặt mẹ cậu, cười như không cười, lại còn cố tình bày ra vẻ mặt như học sinh xuất sắc.
Mẹ! Mẹ không cảm thấy như vậy là rất mất mặt sao?
“Mất mặt cái gì?” Mẹ cậu thẳng thắn mà nói như vậy.
“Nếu mang con ra ra ngoài mà cảm thấy mất mặt như vậy thì lần sau đừng mang con theo có được không vậy?”
“Không được”