[Ái Thượng Tầng Lâu] Chương 2: Một cái não tàn có thể chống lại 10 tên côn đồ cao cấp
Chương 2: Một cái não tàn có thể đánh bại 10 tên côn đồ cao cấp
“Mẹ, chi bằng chúng ta nghiêm túc nói một chút về mục đích của chuyến đi này” . Vương Nguyên chạy tới che màn hình tivi lại, cắt đứt tầm nhìn đang hướng tới tivi của mẹ cậu.
“Không phải đã nói là đi du lịch sao”
“Lẽ nào không có mục đích gì kèm theo sao?”
“Bồi dưỡng tình cảm giữa các con nữa”
“Bọn con? Mẹ không phải là nói con với tên Vương Tuấn Khải đó chứ ?”
Mẹ cậu bình thản gật đầu khẳng định.
“Cần gì chứ” Vương Nguyên vô cùng lãnh đạm “Hai đứa bọn con sẽ không có kết quả đâu, con không thể nào lấy hắn…..” (Như: chỉ là xây dựng tình cảm bạn bè thôi Nguyên Nhi à=))) có bắt ép con cưới Vương Tuấn Khải đâu mà xù lông vậy=)))))))
“Cưới cái đầu con” Mẹ cậu đưa tay đánh một cậu cái “Gen di truyền tốt đẹp nhà cậu ấy có thể bị con phá hủy sao? Có biết là có biết bao cô gái chen lấn bể đầu để theo đuổi cậu ấy không? Mẹ hỏi con, con làm gì mà mỗi lần nhìn thấy cậu ấy đều tỏ vẻ như nhìn thấy kẻ địch vậy chứ? Con tại sao với người khác đều có thể vui đùa, nhưng lại không thể làm bạn bè với cậu ấy? Nhiều lần mẹ thấy cậu ấy nói chuyện với con nhưng con lại phớt lờ, lễ phép của con đâu mất rồi? Cậu ấy là con trai của người bạn tốt nhất của mẹ đó! Rồi hai đứa còn học chung trường nữa chứ! Là bạn học cùng trường với con đó! Làm bạn không được sao? Tiểu Khải vừa thông minh vừa hiểu chuyện, lại còn đẹp trai…”
Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Mẹ lẽ nào đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, cái gì gọi là một cái não tàn có thể chống lại 10 tên côn đồ cao cấp sao! Lúc còn ở nhà trẻ mẹ luôn dùng đủ loại phương pháp không thích đáng nỗ lực đem hắn trở thành thần tượng của con. Ngay từ lúc đó con đã quyết định sẽ không bao giờ có thể làm bạn với hắn nữa! Là bạn bè sao? Khắc tinh thì có! Là chướng ngại vật trong cuộc sống này. Luôn luôn vướng chân như một con cún vậy.
Mẹ cậu hoàn toàn không thể nghe được những lời gào thét trong lòng cậu. “Đương nhiên rồi, mục đích cuối cùng vẫn là du lịch mà, con thi trung khảo xong rồi nên muốn mang con đến đây buông lỏng một chút”.
“Cùng đi với hắn vậy mà còn nói là cho con buông lỏng..”
“Này, cậu ấy rốt cuộc là làm gì con rồi? Vốn dĩ là muốn hai người bọn con có bạn mà. Cùng với mẹ đến đây không sợ không thú vị sao? Mà bố con lại không có thời gian.”
Con thà rằng chỉ tới đây cùng với mẹ. Tuy rằng cùng mẹ đến đây, nhưng mà bóng ma của Vương Tuấn Khải cứ như hình với bóng, đến phút cuối cùng lại phải đối mặt với hắn. Vương Nguyên trong lòng bế tắc, lặng lẽ lấy quần áo đi tắm.