Chương XVII

1.3K 170 15
                                    

Harry mở choàng mắt, tầm nhìn của anh mờ mờ ảo ảo, trần nhà sơn màu đỏ gạch cùng với tấm màn trướng mỏng treo cao màu vàng nghệ cứ trộn lẫn vào nhau, xoay tròn nhảy múa trước mắt anh. Chàng trai tóc đen cảm giác như mình vừa uống nhầm phải tinh chất Nấm Ảo Giác có trong đống thuốc độc thuộc bộ sưu tập của mẹ mình vậy. 

Harry cong người ngồi dậy, còn chưa kịp nhớ lại xem tối qua mình làm cách nào mà mò được lại về phòng, một âm giọng trầm thấp tức giận quen thuộc đã vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. 

"Sao hả? Sướng chưa? Cảm giác như đang chơi nhảy cầu Hồ Đen luôn đúng không? Ai bảo tối qua con uống cho lắm vào! Chỉ biết uống cho sướng cái mồm thôi! Giờ bị đau đầu buồn nôn thấy thế nào hả? Hả?"

Remus một tay chống hông một tay cầm bình thuốc giải rượu đứng ở bên cạnh giường, quắc mắt nhìn Harry hai tay nổi gân xanh, mệt mỏi ôm lấy cái đầu đau như búa bổ của mình. Chàng trai tóc đen vừa nghe thấy tiếng ông mắng liền hầm hừ mấy tiếng, lười biếng ngã lại xuống giường, khuôn mặt vùi vào trong gối, giả chết không nghe. 

Người đàn ông tóc nâu nhíu mày nhìn bộ dạng bê bết thảm hại của Harry sau một đêm say ngất ngây tới độ phải có người khiêng về phòng, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của anh càng làm ông tức điên, miệng không ngừng xa xả mắng nhiếc, tay thì túm cổ kéo người con trai tóc đen dậy, bắt anh uống thuốc giải rượu đắng ngắt bằng được.

Sirius thấy bộ dáng mệt mỏi của Harry thì lại mềm lòng, vội vàng khuyên nhủ người yêu của mình

"Rem à, Harry nó chưa tỉnh ngủ, con nó còn mệt mỏi như vậy, em đừng lớn tiếng thế. Mà cũng chỉ là chút rượu thôi mà, nghỉ ngơi một tí liền đỡ ngay ấy mà-"

"Đừng tưởng em không biết tối qua là anh tuồn rượu cho thằng nhỏ uống, không muốn tối nay ra ngoài hành lang ngủ thì ngậm cái miệng vào."

Sirius lập tức đặt tay lên môi ra dấu khoá miệng lại, im lặng không nói gì nữa. Người đàn ông tóc đen điển trai nhìn vẻ mặt tái nhợt của Harry, ra vẻ bi tráng vỗ vai anh, rất không nghĩa khí ngầm nói cho đối phương biết ông không giúp gì được nữa đâu. Từ khóe mắt của mình, Harry có thể nhìn thấy khuôn mặt tỏ vẻ bất lực một cách khoa trường của đối phương, thấp giọng nghiến răng ư ử mấy tiếng không vui. 

Sirius mỉm cười toe toét với con trai đỡ đầu của mình, xoay người nháy mắt với Remus, tỏ ý người yêu muốn chém muốn xẻo muốn nướng muốn luộc Harry hay gì thì cứ thoải mái, bản thân giây sau liền biến lại về vị trí canh gác của mình, đứng ngay ngắn như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Harry trừng mắt nhìn ông cha đỡ đầu theo chồng bỏ con của mình, lồm cồm cố gắng bò dậy lại lần nữa, lười biếng giơ tay nhận lấy bình thuốc giải rượu Remus vừa càu nhàu vừa đưa tới, ngửa đầu cau mày uống cạn.

".... Kính con...."

"Mất rồi, hôm qua lúc con say con ném lung tung đi mất đúng không? Có thể có người hầu nào đó đã nhặt giấu đi rồi, dù sao gọng kính cũng được làm bằng vàng nguyên chất.... Chậc, có gì ta sẽ lục soát toàn bộ lâu đài-"

"Không cần, mặc bọn chúng, con không nghĩ cha và mẹ sẽ để ý đến số vàng ít ỏi đó đâu. Kính mới của con đến chưa?"

Draco Malfoy và vị vương tử kì quáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ