Phần 22

268 14 0
                                    

​​[Tằng Ngải Giai, ủy khuất một chút thua trong tay em đi]

Thời gian trôi nhanh, thời gian nửa năm cai nghiện cũng nhanh chóng qua đi Tằng Ngải Giai đưa Chu Di Hân đến bệnh viện hàng tháng trong khoảng thời gian này.

Tằng Ngải Giai cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn các chỉ số báo cáo một lần so một lần ở mức bình thường, cuối cùng thì Chu Di Hân đã trở lại tiêu chuẩn bình thường.

Nhưng có vẻ như Tằng Ngải Giai sắp rời xa Chu Di Hân. Như Tằng Ngải Giai đã nói, sau khi Chu Di Hân cai nghiện ma túy xong sẽ rời Chu Di Hân đi và sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của Chu Di Hân nữa.

Lần khám sức khỏe cuối cùng, cơ thể Chu Di Hân vẫn rất yếu sau khi cai nghiện ma túy, trong vòng nửa tháng sau khi cai nghiện, cô ấy vẫn cần dùng thuốc để điều hòa cơ thể.

"Kha Kha, tình trạng thể chất của Chu Di Hân không sao chứ?" Tằng Ngải Giai ngồi trước mặt Trần Kha và lo lắng hỏi.

"Không sao. Nghiện ma túy cũng đã cai. Nửa tháng tới cần phải chăm sóc điều hòa cho tốt. Tớ sẽ trực tiếp kê đơn thuốc này cho Chu Di Hân trong nửa tháng, tiết kiệm cho cậu mấy lần di chuyển." Trần Kha dùng bút viết chữ mà hầu hết mọi người không thể xem mà hiểu được và nó xứng đáng là ngôn ngữ độc quyền của bác sĩ ...

"Còn điều gì nữa mà tớ cần chú ý không?" Tằng Ngải Giai liên tục xác nhận với Trần Kha, và đôi khi bác sĩ Trần quên đề cập đến các biện pháp phòng ngừa.

"Thật may, cậu đã nhắc nhở tớ thuốc này nên uống hai lần một ngày, một lần sau khi ăn sáng và một lần sau khi ăn tối, không được uống khi bụng đói. Thuốc này khá đắng, sau đó sẽ không tránh khỏi cảm giác muốn nôn. Sau khi uống cậu có thể bỏ một cục đường vào miệng Chu Chu. "

"Hảo! Cảm ơn kha kha!" Tằng Ngải Giai giống cái tiểu hài tử giống nhau, hưng phấn cầm báo cáo chạy đi ra ngoài, đi đến quầy lấy thuốc liền mang theo Chu Di Hân đi trở về.

Sau khi lái xe vào ga ra riêng, Tằng Ngải Giai không có ý định tắt máy và xuống xe, thay vào đó, cô ấy nghiêm túc nhìn Chu Di Hân, hít một hơi thật sâu và nghiêm nghị nói:

" Chu Di Hân, sau nửa tháng điều hòa, chị sẽ để em đi."

Tằng Ngải Giai làm thật lâu tâm lý đấu tranh, cuối cùng vẫn là lấy hết can đảm hướng Chu Di Hân nói ra những lời này, ngữ khí thực bình tĩnh, nhưng là Tằng Ngải Giai không dám ngẩng đầu nhìn về phía Chu Di Hân, nàng không dám cùng Chu Di Hân đối diện.

"Không có khả năng!" Chu Di Hân nghe xong Tằng Ngải Giai nói, một chút liền ngồi thẳng lên, bóp mạnh trên tay thú bông.

"Chúng ta đã thanh toán xong." Tằng Ngải Giai nhíu nhíu mày, theo sau nhắm mắt lại, thân mình nằm liệt trên ghế dựa trấn định nói.

"Tằng Ngải Giai, chúng ta vĩnh viễn đều không thể thanh toán xong!" Chu Di Hân đem đai an toàn cởi bỏ, xoay người hướng Tằng Ngải Giai kêu, Chu Di Hân không nghĩ rời đi Tằng Ngải Giai.

"Chúng ta đã thanh toán xong! Chúng ta không còn nợ nhau nữa, Chu Di Hân, em không nợ chị cái gì, chị cũng không có thiếu em bất cứ thứ gì!" Tằng Ngải Giai nhìn Chu Di Hân đôi mắt, kích động nói, Tằng Ngải Giai không nhận ra, đôi mắt cô ấy đỏ hoe và mặt đầy nước mắt.

《Ham muốn ích kỷ》| Ngải ChuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ