"Chúng ta chia tay đi."
Cho tới bây giờ Hoàng Thiếu Thiên cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày y chủ động rời khỏi Dụ Văn Châu. Đó là người y yêu mười năm, đã ở bên hắn suốt hai mươi năm cuộc đời.
Dụ Văn Châu nghe xong, bàn tay đang khuấy cà phê hơi dừng lại một chút, sau đó lại điềm nhiên khuấy tiếp. Hoàng Thiếu Thiên nói ra những lời này khiến không khí giữa hai người nhất thời lâm vào trầm mặc đông cứng hiếm thấy.
Hoàng Thiếu Thiên không nói thêm câu nào nữa, y cũng không còn gì để tiếp tục nói ra, chỉ bình tĩnh chờ đợi, đợi câu trả lời của Dụ Văn Châu.
Dụ Văn Châu mất mấy phút tự hỏi, sau đó nhẹ nhàng buông muỗng, rũ mắt nói một câu "Được".
Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng thở ra, y không sợ Dụ Văn Châu không đồng ý, chỉ lo lắng hắn muốn một lý do, thật may chuyện này đã không xảy ra. Hoặc cũng có thể, vốn dĩ ở trong mắt Dụ Văn Châu, lý do kì thực không trọng yếu.
"Bây giờ em phải tới thu dọn đồ, phiền anh tối nay mới trở về được không?" Hoàng Thiếu Thiên quyết định đao sắc chặt đay rối, chia tay xong trực tiếp muốn chuyển chỗ, hành động nhanh gọn dứt khoát đúng như tác phong của y.
Dụ Văn Châu gật gật đầu, "Không sao, em có thể bình tĩnh thu thập, buổi tối anh có cuộc hẹn đến khuya mới xong, chìa khóa cứ để trên tủ giày là được."
"Ân, em biết rồi, em đi trước!" Những gì cần nói đều đã nói xong, Hoàng Thiếu Thiên không muốn ở lại cùng người này thêm nữa, đặt ly xuống rồi nhanh chóng rời đi, mặc dù ly nước kia y còn chưa uống lấy một ngụm.
Hoàng Thiếu Thiên đi rồi, Dụ Văn Châu vẫn bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ. Thật ra hôm nay hắn không có cuộc hẹn nào cả, nói như vậy chẳng qua vì muốn Hoàng Thiếu Thiên không cần gấp gáp, mỗi khi y vội vàng đều sẽ làm bản thân bị thương.
Ly cà phê trước mặt đã sớm không còn hơi ấm, bưng lên uống một ngụm, vị đắng thấm vào lưỡi khiến hắn không nhịn được nhíu mày, đến bây giờ hắn mới biết cà phê nguội có thể đắng tới mức này. Nhìn thoáng qua đồng hồ, hắn quyết định không để ý đến ly cà phê đắng ngắt này nữa, đi ăn cơm chiều trước vẫn tốt hơn.
.
Trở lại nhà Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên khẽ thở dài một tiếng mới mở cửa tiến vào. Hoàng Thiếu Thiên ở căn nhà này đã bốn năm. Sau khi Dụ Văn Châu tốt nghiệp đại học, cha mẹ hắn mua nhà cho hắn để thuận tiện công việc, y liền rời khỏi kí túc xá trường chuyển vào đây. Có thể nói tất cả đồ dùng trong nhà đều do y và Dụ Văn Châu mua sắm chuẩn bị, giờ phút này nhưng lại cảm thấy xa lạ trống rỗng, thân phận đã thay đổi, cảm xúc cũng không còn vẹn nguyên nữa.
Vali đã bị y làm hỏng trong một lần du lịch trước đây, sau đó Dụ Văn Châu công việc bận rộn nên hai người cũng không đi xa thêm lần nào, không còn cơ hội mua lại nữa. Hiện tại Hoàng Thiếu Thiên phải tìm nửa ngày mới thấy vali của Dụ Văn Châu, y quyết định dùng tạm trước, sau chuyển khoản trả lại hắn tiền coi như mua cái vali này là được rồi.
Trong nhà không ít những đồ vật của Hoàng Thiếu Thiên, ảnh chụp chung, gấu bông ôm từ nhỏ, quà sinh nhật Dụ Văn Châu tặng y hàng năm, máy chơi game, một vài đồ dùng sinh hoạt... nhưng y không có ý định sẽ mang chúng đi. Nếu đã muốn bắt đầu cuộc sống mới, những thứ này đã không còn quan trọng nữa.

BẠN ĐANG ĐỌC
[DỤ HOÀNG] TỬ THỦY VI LAN
FanficTác giả: Thái Bao * Tử thủy vi lan: Nước lặng sóng lên --- Tề Diệp Tử ---