Cảm xúc (END)

175 11 0
                                    

Rồi sau đó cuộc sống vẫn diễn ra như mọi ngày nhưng hai người ít gặp mặt hơn trước. Trần Vũ thật sự nói được làm được thật tâm không gặp mặt Cố Ngụy phần vì công việc ở sở cảnh sát dạo này trở nên nhiều, có khi cậu phải qua đêm tại sở cảnh sát. Cố Ngụy ban ngày vẫn làm một bác sĩ dịu dàng nhưng sau khi tan làm Cố Ngụy cứ lang thang vô định trên đường rồi mới về nhà. Tâm trạng anh u uất tới cùng cực thực sự rất muốn nói chuyện cùng Trần Vũ nhưng về tới nhà thì chỉ còn mình anh, Trần Vũ đã ở sở cảnh sát tăng ca.

Có lẽ vì thế tần suất mất ngủ của Cố Ngụy lại càng dày đặc và trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, mỗi đêm không ngủ được liền ra ngoài phòng khách uống rượu tới sáng thì trở về giường nằm một chút rồi lại tới bệnh viện, con ngươi hiện lên vài tơ máu nhưng anh vẫn gắng gượng, gượng và chờ đợi một ngày mình có can đảm chia sẻ với Trần Vũ, rồi mọi thứ sẽ trở về theo đúng quỹ đạo của nó.

.

.

.

Vu Bân gọi điện cho Trần Vũ nói rằng Cố Ngụy bị tấn công bởi người nhà bệnh nhân. Cậu lật đật bỏ hết công việc tại sở cảnh sát phóng như bay ra ngoài đón một chiếc taxi tới bệnh viên nơi Cố Ngụy làm việc. Tâm trí cậu rối bời, hai bàn tay đan chặt vào nhau không ngừng run rẩy. Cố Ngụy bị tấn công? Có bị thương hay không? Hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu cậu, lỡ như Cố Ngụy bị thương chỉ bằng một đầu ngón tay thôi, lỡ như Cố Ngụy có chuyện gì... chỉ là lỡ như ... Trần Vũ không dám nghĩ tới, cậu nhất định sẽ kiện cả gia đình người kia. Lần đầu tiên đại úy Trần thực sự hoảng sợ tới cực điểm.

- Cố Ngụy đâu? - Trần Vũ một thân cảnh phục chạy tới văn phòng Cố Ngụy thì thấy Vu Bân đi đi lại lại trước văn phòng.

- Tôi nghe y tá kể lại cậu ấy đang tự nhốt mình trong đó, cơm trưa và cơm tối chưa kịp ăn, bận phẫu thuật tối tăm mặt mày vừa bước ra chưa kịp hiểu tình hình gì đã bị người nhà bệnh nhân nào đó cầm gậy sắt lao vào đánh cậu ấy, may có bảo vệ và bác sĩ Trương chạy tới can ngăn, sau đó ... sau đó...

- Sau đó làm sao? - Trần Vũ nghe tới tức điên người nhưng vẫn đứng trước phòng làm việc của Cố Ngụy để nghe ngóng âm thanh phát ra

- Cậu ấy ngồi thụp xuống ôm đầu ai đụng vào cũng không được và trốn vào phòng tới giờ cũng không bước ra. Quen với Cố Ngụy bao lâu nay lần đầu tiên thấy cậu ấy bị đả kích nghiêm trọng tới vậy, nhớ tới cậu nên mới báo cho cậu một tiếng.

- Ngụy bảo, là em, Trần Vũ đây

- Bảo bảo, bảo bảo, mở cửa cho em được không?

- Bảo bảo, anh không quan tâm tới em, không nói chuyện cũng được nhưng để em nhìn thấy anh được không? Em muốn biết anh như thế nào? Em rất lo cho anh, bảo bảo.

Trần Vũ liên tục nói qua cánh cửa, vật duy nhất ngăn Cố Ngụy và cậu nhìn thấy nhau. Trần Vũ có thể mượn chìa khóa từ phòng bảo vệ để mở cửa phòng của Cố Ngụy nhưng cậu chọn cách để anh tự mình mở cánh cửa ra để gặp cậu giống như chờ Cố Ngụy sẵn sàng mở cửa trái tim đối mặt với tất cả những cảm xúc của mình. Ở phía bên ngoài Trần Vũ luôn ở đó để anh luôn an tâm rằng anh luôn có Vương Nhất Bác bên cạnh cùng anh vượt qua với bất cứ chuyện gì. Chỉ cần anh bước một bước, Trần Vũ sẽ vì anh mà bước những bước còn lại.

[VCCT] Chuyện Cuộc Sống Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ