"38. 5°C"
Vương Nhất Bác nhìn con số bên trên nhiệt kế ho khan vài tiếng, cũng khó trách sẽ cảm thấy khó chịu, còn tưởng rằng chỉ là cảm vặt, không nghĩ đến còn phát sốt.
Cậu là phóng viên, mặc dù không phải nhân vật gì lớn, nhưng cậu chưa từng nghĩ muốn từ bỏ nghề nghiệp của mình, ban đầu hôm nay còn làm việc, là một cái phỏng vấn rất quan trọng, hẹn xong phỏng vấn đoàn đội tạm thời có chuyện, không thể làm gì khác hơn là ở công ty phái nhân thủ, Vương Nhất Bác thật là bất hạnh khi được tuyển chọn.
Vương Nhất Bác ở trong lòng ước lượng vẫn là phỏng vấn hôm nay quan trọng hơn, cũng không đoái hoài đến cái gì phát sốt, liền lấy nước lạnh tùy tiện uống một chút thuốc hạ sốt kiên trì đi công đến công ty.
Tháng mười hai ở Bắc Kinh có thể nói là trời lạnh thấu xương, cao ốc MK có một đám người đang đứng, có chút nóng nảy, tựa như là đang chờ người.
"Thứ lỗi, tôi đến muộn." Vương Nhất Bác thở hổn hển, vốn là bởi vì bệnh mà mặt đỏ lên càng lộ ra đỏ thắm.
"Không có việc gì, không có việc gì, mọi người đi nhanh đi, sắp không còn kịp rồi, Nhất Bác, trang bị của cậu." Lưu Hải Khoan gọi mọi người lên xe, đem máy ảnh DSL đưa cho Vương Nhất Bác.
"Cám ơn." Vương Nhất Bác gật đầu cười, ngượng ngùng.
Một đoàn người tốp năm tốp ba lên xe, chạy đến chỗ cần đến.
"Nhất Bác chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay sao lại đến muộn?" Vu Bân đẩy Vương Nhất Bác đến bên cạnh, nhìn chằm chằm đôi má cậu đỏ lên mở miệng.
"Dậy trễ, xin lỗi." Vương Nhất Bác có chút choáng váng, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ không muốn nói nhiều.
"Không có, không có, mọi người cũng không đợi bao lâu, cậu có phải hay không không quá thoải mái?" Vu Bân vừa muốn đưa tay sờ cái trán Vương Nhất Bác, lại bị người nghiêng đầu tránh khỏi.
Hai người tựa hồ cũng có chút xấu hổ, Vương Nhất Bác sửng sốt mấy giây mở miệng, "không có, chính là hơi ấm, hơi nóng, anh cũng biết, tôi không ưa thích cùng người ta tiếp xúc." Nói xong lại nhắm mắt lại.
"Được, nằm nghỉ ngơi chút đi." Vu Bân nhếch miệng, ngồi yên lặng ở bên cạnh, không nói thêm gì nữa.
Vương Nhất Bác tự cho là thuốc hạ sốt sẽ có tác dụng, không nghĩ đến chính mình xui xẻo như vậy, rõ ràng là uống không ít, nhưng vẫn còn cảm giác khó chịu, thậm chí so với trước đó còn khó chịu hơn.
Chỗ không phải rất xa, đi chỉ ba mươi phút là đến, Vu Bân ngáp một cái, lôi Vương Nhất Bác xuống xe.
"Người này đúng là nhân vật lớn, tổng giám đốc Giang thị, lai lịch cũng không nhỏ." Vu Bân ở bên tai Vương Nhất Bác lải nhải.
Vương Nhất Bác ban đầu cũng không có nghiêm túc lắng nghe, thẳng đến lúc nghe thấy tổng giám đốc Giang thị, thiếu chút nữa như muốn mất đi tri giác, hóa ra cậu là đến đây để phỏng vấn chồng vừa mới kết hôn không lâu.
"Anh nói, tổng giám đốc Giang thị?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn chằm chằm Vu Bân, trong ánh mắt tràn đầy nhận thức [ngấm ngầm] thật [dày đặc]. Vương Nhất Bác không phải không biết Giang thị, chính là chính cậu chưa từng hứng thú với mấy thứ này, đến mức còn không biết người Bắc Kinh truyền miệng tổng bộ Giang thị ở chỗ nào.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] (Edit) Yêu Đương Sao Tiểu Phóng viên! (Hoàn).
ФанфикTác giả : 远远山 Tên Truyện : 谈恋爱吗小记者! Cưới trước yêu sau. Tổng giám đốc gg× tiểu phóng viên dd