Em ấy là người bạn nhỏ của cậu ấy

754 83 6
                                    

Au: 好梦阿梦 

https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404675467302273034#_0


--------------

Vẫn còn đang trong quá trình kiếm truyện để tranz ~.~ Có mấy truyện ngắn ngắn sẵn tiện tranz luôn.

--------------


"Bạn nhỏ rốt cuộc trưởng thành rồi ~!" , Trịnh Đan Ny đã nghe Trần Kha nói lời này không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nhìn đến biểu tình có chút không nỡ, tiếc nuối lắc đầu kia, trong lòng nàng không hiểu tại sao lại cảm thấy sợ hãi một chút, cho nên nàng luôn tìm cách ngắt lời chị, nhào tới, cùng chị gây gổ đùa giỡn, giống như vô số ngày đêm đã từng trôi qua như vậy. Nàng ở trước mặt chị sẽ luôn cố gắng hết sức giữ lại sự ngây thơ vô tư của mình, nhưng vẫn có lúc không tránh khỏi nghe thấy những lời này.


Hôm nay nàng thế nhưng không có ngắt lời chị.


Nàng cách thật xa đã nhìn thấy Trần Kha suốt mấy tháng liền không gặp, sớm chiều bên nhau nhiều năm làm cho nàng dù cận thị cũng có thể không chút lao lực nào liếc mắt một cái liền có thể tìm được chị trong đám đông.

Có điều rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, giờ phút này lại cảm thấy vài phần xa lạ, trong lòng trừ bỏ kinh hỉ, còn có một loại cảm xúc chưa từng có, khiến cho nàng không dám cất bước, giống như trước đây mà chạy thẳng về phía chị.


Trần Kha cũng nhìn thấy Trịnh Đan Ny. Đi tới, dùng lực kéo Trịnh Đan Ny lại mà ôm lấy. Hung hăng hỏi một câu: "Sao thế này, không gọi người ta luôn."


Trịnh Đan Ny rốt cuộc nở nụ cười, vươn tay ra ôm lấy người trước mặt, người đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng. "Kha Kha ~" thanh âm vừa phát ra, khóe mắt bất giác liền cay xè, nước mắt suýt nữa cũng rơi xuống. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới dần dần trưởng thành, chính là làm cho nàng cùng chị tách ra, lâu như vậy, lâu đến mức cảm thấy xa lạ với những người thân thuộc nhất.


Trần Kha cảm giác được người trong lòng có chút khác thường, ngẩn người, xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Không sao rồi, Đan Ny, chị trở về rồi!" Nụ cười mang theo chút chua xót.

Nàng cũng nhớ em ấy thật nhiều, ở rất nhiều đêm một mình luyện nhảy, khi ngắm sao trên sân thượng, hay thậm chí ở thời điểm toa xe lửa chầm chậm chạy về phía tòa lâu đài, nhìn những dãy núi xanh không ngừng hiện ra trước mắt. Nàng nhớ tới rất nhiều năm về trước, vào đêm nàng chuẩn bị đi ngoại vụ ở nước ngoài, bạn nhỏ của nàng cũng đã khóc đến ngốc cả người.

Đã lâu không gặp, Trịnh Đan Ny.

"Được rồi, được rồi, đã lớn đến như vậy rồi, sẽ không khóc nhè đâu nhỉ." Trần Kha nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Trịnh Đan Ny, ngoài miệng bảo người ta lớn, ngữ khí lại đặc biệt ôn nhu như trước, dịu dàng dỗ dành người kia như em bé. "Chúng ta về phòng trước đã nhé, được không?"

[EDIT][ĐẢN XÁC] SERIES ONESHOT ĐẢN XÁCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ