lênh đênh giữa những con phố sáng đèn nô nức người qua lại. tiếng đàn ca, nhảy múa, tiếng trẻ em náo nức nô đùa, tiếng dòng người đụng chạm cãi vã. những âm thanh hỗn tạp khiến gã chợt nhớ ra hôm nay là ngày vị Thánh Thần kia ban phước cho những con chiêng của Người. một ngày long trọng và linh đình. đủ loại màu sắc lấp ló trên đường. hóa vào mắt gã lại chỉ là một mảng đen khó chịu. đôi mắt gã không thấy được, không cảm nhận được. để lại bóng hình hắt hiu xám xịt của gã giữa con phố đầy màu sắc. với chiếc áo khoác dày đã bạc màu, gã ưỡn cao người, bước đi như chẳng có chuyện gì. từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đáy lòng lại nặng trĩu. câu chuyện về gã nên nói là đáng trách hay đáng thương khi gã đã lỡ phạm phải một tội lỗi nghiêm trọng. thật phàm tục, thật dơ bẩn nhưng cũng thật rực rỡ. gã đã trao thứ tình cảm không đáng có của mình cho chàng vũ công diễn dạo trên rạp phố. gã không biết tên em, gã không biết hình dáng của em, gã chỉ biết gã say em. thanh âm nhẹ nhàng của em khi lần đầu gặp gỡ đã khiến gã bừng tỉnh giữa màn đêm. sự rắc rối, đeo bám của em đã kéo gã chầm chậm ra ngoài ánh sáng. thật kì lạ là dù gã không thấy gì nhưng tâm trí lại ấm áp nhẹ nhàng. nhưng gã biết gã không nên, gã không được phép trao trái tim dơ bẩn đã bị vị Thánh Thần kia ruồng bỏ cho em. chìm vào dòng suy nghĩ, gã đã đứng trước rạp phố của em lúc nào không hay. vẫn là em, vẫn là hình ảnh rực rỡ dưới ánh đèn, vẫn là tiếng cổ vũ nồng nhiệt, nhưng gã không thấy gì cả. gã không được chiêm ngưỡng một em nhiệt huyết trong từng bước nhảy, một em lấp lánh khiến bao người say mê. những phút giây của em và gã chỉ là những nhịp lạc, những khoảng trống và màn đêm.gã không muốn lầm tưởng sự ấm áp thương hại của em là tình yêu nên gã chỉ sẽ ở đây, cảm nhận hình bóng vụt qua của em. kể cả khi trong mắt gã chỉ là một màu đen tăm tối, kể cả khi trái tim gã đã heo hắt theo thời gian. gã vẫn muốn cảm nhận hình bóng của em.
đùng một tiếng động lớn nổ ra, những tiếng người rộn rã bỗng im bật lại một chốc rồi ai nấy cũng đều cảm thán, ngước nhìn lên màn đêm sáng rực ấy.
- mẹ! mẹ! đó là gì vậy ạ? đẹp quá! cái thứ lấp lánh trên trời ấy?
- là pháo hoa đấy con ạ.
- pháo hoa? pháo hoa sao? nó đẹp quá! nó lấp lánh lấp lánh và tràn ngập màu sắc! thật tệ cho ai không có cơ hội chiêm ngưỡng nó.
gã hơi trùng bước, đôi chân nặng trĩu mà lùi lại . những thanh âm ngây thơ của một đứa trẻ còn ngô nghê với nhiều thứ trong cuộc sống, giọng điệu háo hức khi được chiêm ngưỡng thứ màu sắc xa xỉ lấp lánh trên bầu trời đêm kia khiến gã ganh tị biết bao.
- cậu cũng ở đây sao?
chợt một giọng nói trầm ấm lọt vào tai gã, khiến gã điếng người mà ngây ra.
- này?
là em.
tông giọng trầm dịu dàng này là của em.
- cậu lại ngây ra rồi.
em khẽ cười, chầm chậm tiến lại gần gã rồi ngước mắt lên màu trời lấp lánh ấy. giữa dòng người nô nức, cùng tiếng cười và tiếng cảm thán của các cặp đôi trên đường. ở góc khuất của con phố ấy, chỉ có em và gã. hai linh hồn thoi thóp, nhỏ bé đến đau lòng. không gian im ắng tách biệt với sự rộn rã phía bên ngoài con hẻm.
BẠN ĐANG ĐỌC
kooktae || lỡ một nhịp
Fanfictionthanh vị ngọt dịu vẫn còn đọng lại trên khoé môi gã. dịu dàng đem điệu nhảy của em vào màn đêm hiu hắt. từng chút một, từng chút một. cho đến khi đôi chân kia mỏi mệt mà lỡ nhịp.