Chương 2

28 1 0
                                    

Từng đợt sóng phát tình càng ngày càng thêm dày đặc. Trên người chỉ còn xót lại một vạt ngoại bào lục sắc đã bị rơi xuống lọ ra cảnh xuân.

"Sư tôn như vậy thật mê người, ta làm thế nào có thể bỏ được mà rời đi."

Bị dược vật nhiều năm ức chế kỳ phát tình, một lần phát tác liền hung hăng như muốn đòi mạng.  Thẩm Thanh Thu bị khi dễ vài lần, đến cuối cùng đến chút sức lực phản kháng cũng không có.

"Đừng... Đừng lộng ở bên trong..." Thẩm Thanh Thu hốc mắt có chút phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà.

"Sư tôn còn tưởng rằng mình được lựa chọn hay sao?"Lạc Băng Hà cười "Không để sư tôn nhận ra rõ ràng tình huống hiện tại, là lỗi của đệ tử."

"Ngô..." Thẩm Thanh Thu cũng không biết đây đã là lần thứ mấy ở nơi cấm địa tạo thành kết. "Tiểu súc sinh... Ngươi sẽ không sợ... Ta sẽ có hài tử của ngươi?"

"Chẳng phải xóa bỏ sạch sẽ là tốt rồi sao, dù sao người chịu khổ cũng không phải ta."

Lạc Băng Hà mỉm cười, niết lấy cằm Thẩm Thanh Thu. "Ta trước đến nay như thế nào không phát hiện, cư nhiên sư tôn lại đẹp như vậy."

"Mắt mù liền đi trị, không cần tới hỏi ta" Thẩm Thanh Thu ngượng cười, kỳ phát tình đại khái đã qua đi, y rốt cuộc cũng có lại một chút sức lực vội vàng đẩy Lạc Băng Hà ra.

"Sư tôn thật đúng là, còn chưa có mặc quần liền bắt đầu không nhận người." Lạc Băng Hà có chút tức giận, đã thật lâu không có ai làm trái ý hắn như vậy "Vậy cũng tốt, ta đã chơi đủ rồi. Nếu sư tôn nguyện ý, vậy về thủy lao tiếp tục hưởng thụ đi."

Lạc Băng Hà nói được làm được khiến Thẩm Thanh Thu ở thủy lao nhịn đói hai ngày. Chờ đến khi Lạc Băng Hà quay lại, y đến sức lực trợn mắt cũng không có.

"Sư tôn, ngươi giống như đang phát sốt." Lạc Băng Hà sờ trán Thẩm Thanh Thu ra vẻ ôn nhu nói "Bất quá vẫn còn tốt, sư tôn đã lớn, không giống ta khi còn nhỏ đáng thương như vậy."

"Tiểu súc sinh, hà tất phải nói mấy lời thật giả lẫn lộn này" Bởi vì phát sốt, trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Thẩm Thanh Thu nổi lên một tia hồng sắc.

"Vốn mang đồ ăn đến cho sư tôn, hiện tại xem ra, sư tôn cũng không có tâm tình ăn đi"

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Thẩm Thanh Thu đói càng lợi hại. Bị Khốn Thiên Tác trói trụ linh lực, y cùng với thường dân không khác biệt.

Nhìn Thẩm Thanh Thu khẽ nhúc nhích hầu kết, Lạc Băng Hà mang sang một chén cháo "Sư tôn, ta sợ ngươi không ăn không uống. Chỉ là vài thứ đạm bạc, ngươi không chê chứ?"

Nói xong, liền múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Thẩm Thanh Thu.

"Nóng..." Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng y còn nóng, nhìn qua cũng không có gì kỳ quái. Bất quá  thấy Thẩm Thanh Thu mờ mịt nhìn chính mình, Lạc Băng Hà thế nhưng ma xui quỷ khiến thổi thìa cháo kia.

"Đột nhiên xum xoe như vậy, ngươi lại muốn cái gì?" Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng cười lại làm vết thương trên khóe miệng nứt ra.

[Băng Cửu] [H văn] [ABO] Xuân Sơn HânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ