Ngày tháng dần trôi và năm nối tiếp năm ---- từ từ lộn :)))
Năm nay cậu cũng đã lên 10 rồi , cậu lớn lên trong sự yêu thương và bảo bộc của ba mẹ .
Cậu đang nằm chơi game trong phòng mình thì bỗng từ phía dưới nhà vọng lên âm thanh của một người phụ nữ trung niên .
" Michi - chan xuống đây mẹ nhờ xíu nào "
" Vâng , con xuống ngay ạ ! " Cậu quăng máy chơi game sang một bên , nhanh chóng chạy xuống bếp nơi mẹ cậu đang nấu ăn .
Mẹ cậu khi thấy cậu liền bỏ cây dao đang thái rau xuống đi đến chỗ cậu . Bà cầm lấy cái giỏ đặt trên bàn lên đưa cho cậu , dịu dàng bảo .
" Những thứ cần mua mẹ đã ghi sẵn vào một tờ giấy cùng với số tiền tương ứng mẹ cũng đã bỏ vào đó rồi "
" Con chỉ việc đưa tờ giấy đó cho nhân viên trong siêu thị thì người đó sẽ giúp con lấy đồ thôi "
" Vâng vậy con đi đây ạ " Cậu cầm lấy chiếc túi xách bước ra ngồi trước bật cửa mang đôi ủng của mình vào .
" Mà nè Michi - chan " Mẹ cậu đứng dựa vào cửa nhìn cậu nói .
" Sao ạ ? " Cậu vừa mang đôi ủng vào vừa quay sang nói chuyện với mẹ mình .
" Trời đang mưa nên đường sẽ rất trơn trượt , con nhớ phải cẩn thận kẻo té nghe chưa " Bà bảo
" Vâng con nhớ rồi ạ "
" Thưa mẹ con đi ! " Cậu mang xong đôi ủng liền cúi chào mẹ rồi đi .
________ Trên đường ______
Do cơn mưa vừa rồi khá lớn nên trên đường tạo ra những vũng nước , lớn nhỏ đều có . Bây giờ là giờ tan làm của những nhân viên văn phòng trong những tòa nhà cao trọc trời kia nên tuy mưa nhưng vẫn có rất nhiều người qua lại .
Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên chiếc ô màu vàng của cậu , nó dọc theo chiếc ô rơi xuống đất , cậu một tay cầm túi một tay cầm ô đi từ từ đến siêu thị , do nó cũng khá gần và mẹ cậu đã bảo là đi cẩn thận nên phải nghe theo đi chậm thì tốt hơn .
Sau một lúc cậu đã tới được siêu thị , cậu cẩn thận cất chiếc ô vào trong sọt rồi đi thẳng vào trong .
Cậu bước vào , ngó trái ngó phải như đang tìm một ai đó . Vâng là cậu đang tìm kiếm một nhân viên của siêu thị để nhờ giúp đỡ trong việc mua đồ .
Nhưng nhìn xung quanh thì thấy có vẻ như ai cũng đang bận rộn cậu thì không muốn làm phiền người khác cho lắm , do từ khi sinh ra tới giờ cậu rất sợ người lạ hơn nữa mắt cậu lại khác mắt người thường nó có thể thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy , ví dụ như ma chẳng hạn , thậm chí nó còn có thể phân biệt được người tốt hay người xấu qua màu sắc sau lưng người đó nữa cơ .
Những chuyện đó cậu chưa từng nói với ba hoặc mẹ bao giờ , vì cậu sợ họ sẽ nghĩ cậu là quái vật và bán mình đi nên cậu không dám nói chỉ dấu nó trong người thôi , còn ba mẹ chỉ nghĩ là do cậu ngại tiếp xúc nên không muốn thường xuyên ra ngoài thôi .

BẠN ĐANG ĐỌC
[ AllTakemichi ] Xin đừng ! Bỏ rơi tôi
FanfictionTên khác : Chiến tranh của búp bê :)))) / Đây là tên cho vui thôi , đừng quan tâm / Thể loại : Ngọt trước ngược sau , Hài hước , Đam , Giả Tưởng , OOC , Khoa học viễn tưởng .,,,, Tình trạng : Đang tiến hành . Tác giả : Shikoi - Tử Ân .