Chương 1

113 0 0
                                    

Kinh thành tướng phủ, Thẩm Tạ là con vợ lẽ, là món nợ phong lưu của Thẩm thừa tướng lúc trẻ tuổi ghé qua hoa lâu, năm ba tuổi mẹ đẻ bệnh qua đời, sau mới được Thẩm thừa tướng không tình nguyện mà nhận về, ghi tên vào gia phả, giao Nhị phu nhân không con cái nuôi nấng.

Nhị phu nhân là cái không được sủng ái, đã không có thân thế cao quý như đại phu nhân, cũng không biết lấy lòng làm lão gia vui vẻ như Tam phu nhân, chuyện ở trong phủ không nói đến phần nàng, được Thẩm thừa tướng phân phó liền đem đứa nhỏ này nhận về trong viện mình thành thật nuôi dưỡng, coi như có người để thủ thỉ.

Thẩm Tạ diện mạo rất giống mẹ ruột, từ nhỏ đã trắng nõn đẹp đẽ, tính tình lại ngoan hiền, tới phòng Nhị phu nhân liền một tiếng kêu nàng là nương, giống như cái đuôi nhỏ đi theo khắp nơi, đấm vai cho Nhị phu nhân hái hoa bắt bướm ăn điểm tâm, có khi lại ngồi trong một góc vài canh giờ không lên tiếng , dùng cỏ bện thành vài thứ mới mẻ đưa cho Nhị phu nhân, muốn Nhị phu nhân chơi cùng nhau đứa bé.

Nhị phu nhân vốn là tâm địa thiện lương, thương cho đứa nhỏ này không có mẹ ruột, lại thấy hiểu chuyện nghe lời như thế, không khỏi càng yêu thích hơn. Huống hồ nàng trước nay chưa bao giờ có ý định cầu sủng nơi Thẩm thừa tướng, có lẽ kiếp này nàng sẽ không có con của mình, nên nàng dần dần coi Thẩm Tạ coi như con mình mà đích thân chăm sóc cho đứa nhỏ.

Phía trên Thẩm Tạ có thế tử ca ca Thẩm Đình lớn hơn năm tuổi, phía dưới có thứ muội Thẩm Du so với bé nhỏ hơn một tuổi, hai anh em cảm tình rất tốt, luôn chơi cùng nhau, càng không chơi cùng Thẩm Tạ. Bất quá, chân chính chán ghét Thẩm Tạ chỉ có Thẩm Đình, Thẩm Du trong lòng còn rất ham chơi , mặt ngoài đi theo đại ca cùng nhau mắng Thẩm Tạ là con hoang, sau lưng lại lấy trộm tất cả đồ đại ca vật đem tặng nàng đều cho nhị ca, đổi lại nhị ca đan món đồ chơi bằng cỏ, và bánh ngọt , món tráng miệng tự làm của Nhị phu nhân.

Thẩm Tạ cùng Thẩm Du được gửi đến học viện để học cùng nhau khi bọn nhỏ được tám tuổi.

Con em quý tộc cùng trường ít nhiều nghe cha mẹ nhà mình đàm luận qua việc tướng phủ không nhận công người , có chút lá gan làm trò cố ý nhắc trước mặt Thẩm Tạ , còn chê cười hắn là con hoang Thẩm thừa tướng từ bên ngoài nhặt về . Thẩm Tạ lười phản ứng, vùi đầu trong học tập không nghe thấy, nhưng Thẩm Du bênh vực người mình, người trong nhà mắng hai câu còn chưa tính, người ngoài có tư cách gì mắng nhị ca nàng, lập tức nhảy ra che ở trước người Thẩm Tạ, nói các ngươi còn dám bịa chuyện, cẩn thận ta trở về cáo trạng cùng cha, nói ông cho cắt chức cha các ngươi .

Việc này đương nhiên là nói dối hù người.

Mặc dù Thẩm thừa tướng là quan lớn nhất trong triều , cũng không thể tùy ý bãi miễn quyền lực đồng liêu, nhưng hai bên đều chỉ là con nít, nào hiểu nhiều như vậy, một bên dám nói bên kia cũng không dám không tin, vì thế sau này cũng không ai còn dám nhắc đến.

Bên tai Thẩm Tạ lại thanh tịnh, báo đáp lại, mỗi lần Thẩm du ngủ gật trong lớp hay lười biếng trong lớp, bị tiên sinh kêu lên trả lời vấn đề, hắn đều để tờ giấy nhỏ phía trước Thẩm Du. Thẩm du ngại hắn chữ xấu xem không hiểu, Thẩm Tạ còn nhẫn nại luyện qua một hồi, đáng tiếc hiệu quả không tốt, ngược lại là Thẩm trước tiên làm quen chữ xấu của hắn, đối với Trương tiên sinh kia nhìn cũng không phát hiện ra là tờ giấy như vẽ bùa cũng có thể trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy.

Khổ mộc phùng xuân 《Cao H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ