Dạo này Jisung rất buồn bực.
Người yêu hơn một năm của cậu không biết tưng tửng cái gì, ngang nhiên dám sờ mó ôm ấp người khác ngay trước mặt cậu. Mặc dù cậu biết anh người yêu của mình có sở thích chọc phá người khác bằng cách vuốt ve nhưng sao lúc có cậu là người yêu ngồi bên cạnh lại không thấy một chút nhiệt tình như vậy? Jisung rất muốn ở ngay trước mặt Minho hét lên "rốt cuộc ai mới là người yêu của anh vậy?!"
Cậu thấy tuyệt vọng với cuộc sống ngồi bên cạnh nhau tâm sự lành mạnh lắm rồi. Tối ngày cứ cười cười giỡn giỡn chọc nhau gào rống rồi nhào vô lăn lộn vài vòng lại thôi. Thậm chí có vài lần Jisung không nhịn được đã chủ động sà vào lòng anh, nhưng ảnh vẫn không có phản ứng gì nhiều, vòng tay ôm hờ hững làm lòng cậu chua chát phát hờn. Tại sao là người yêu mà lại giàu nghị lực như vậy? Tại sao người của mình có lại không ôm mà cứ thích chiếm tiện nghi người khác là sao? Giá của cậu cũng vì ảnh mà vứt hết cả rồi, ảnh còn chờ cái gì không biết.
Cậu sắp không hiểu nỗi anh người yêu của mình nữa rồi. Lại nhớ tới cái lần cậu đang yên bình nằm trên giường, ảnh lại nhẹ nhàng trèo lên nằm bên cạnh. Tưởng làm gì? Lăn cậu vèo một vòng lọt khỏi giường rồi một mình chiếm cái giường đó? Đúng rồi đấy.
Thật rầu rĩ, hình như cậu có hơi dễ dãi chăng?
Nhận ra mình đang mất giá trầm trọng. Cậu quyết định không thể để tình trạng này tiếp tục được.
Jisung đang nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, vẻ mặt đăm chiêu thảy đậu phộng vào miệng cắn một cái thật bạo. Không ngờ lại cắn trúng lưỡi, trong nháy mắt cậu rít lên một tiếng đau đến túa nước mắt. Ta nói đang cao hứng thế nào cũng bay sạch hết, chỉ chừa lại cái lưỡi tê rát cùng tiếng rên rĩ ức chế khe khẽ của ai kia mà thôi.
"Sao vậy? Cắn trúng lưỡi à?"
Chợt giọng nói quen thuộc làm cậu giật mình quay phắt người lại, phát hiện Minho đã đứng đó từ lúc nào. Cậu thoáng sửng sốt, rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường vốn có, lắc lắc đầu. Minho khó hiểu nhìn cậu, anh vốn rất nhạy bén, lại ở cạnh Jisung bấy lâu nay, chỉ nhìn mặt mày cũng đủ biết cậu nhóc này đang có vấn đề rồi, vì thế nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì hả?"
Jisung quay sang nhìn anh, rất muốn nói cho Minho biết "em đang ghen" nhưng lại không dám. Trong lòng do dự, bây giờ nói thẳng ra liệu có làm ảnh khó chịu hay không?... Rốt cuộc không mở miệng được, lại sợ mình bị người ta nhìn thấu nên cậu lại lắc đầu: "Không có gì hết, anh đừng lo, em vào phòng đây."
Nói xong liền đứng dậy đi thẳng vào phòng, mà anh kia nghe ra trong giọng điệu có chút giận dỗi liền hiểu rất rõ. Nhưng anh cũng không vội, em bé nhà anh rất hiếm khi giận hờn, đợi thêm vài bữa nữa tới lúc ẻm chịu không nổi phồng má trừng mắt nhìn anh thì dỗ cũng chưa muộn, Jisung rất dễ dỗ, anh nói một tiếng là nghe liền. Nghĩ đến đây, Lee Minho bày tỏ, có người yêu lậm mình quá mức chính là cảm giác có quyền lực thế này đấy!
...
Con sóc nào đó vào phòng, đóng cửa, ngó lơ thằng bạn đang xem phim cười sằng sặc và nằm gọn gàng trên giường xong vẫn không nhận thấy một chút phản ứng quan tâm từ người kia: "..."
BẠN ĐANG ĐỌC
【MinSung】Em đang ghen
Hayran KurguTác phẩm: Em đang ghen Tác giả: Thiên Thảo CP: MinSung (Lee Know x HAN) Fandom: STAY === Mở đầu: "Dạo này Jisung buồn." "Tại sao Jisung buồn?" "Tại anh đấy. Tự nhiên anh làm cái gì vậy?" "Tại anh hả..." Minho nén cười: "Thế Jisung muốn anh thế nào...