[Chap 1]

631 74 3
                                    

Giáng sinh, ngày lễ yêu thích nhất trong năm của Rindou đã đến.

Nhưng không phải vì bầu không khí lãng mạn dường như bao trùm Roppongi, hay những ánh đèn lung linh, diễm lệ trang trí cây thông Noel tại quảng trường thành phố.

Mà là vì... mọi thứ đều được bán với giả rẻ hơn trong ngày này.

Tất cả mọi thứ đều giảm giá một nửa, từ nhà hàng, cửa hàng quần áo, công viên giải trí,... Và hơn hết, đó chính là đồ ngọt, đặc biệt là bánh pudding từ Serena - một quán cà phê mà Rindou mê mẩn, được giảm giá đến 60%.

Nhưng không phải tất cả mọi thứ cho không đều không có cái giá của nó. Rindou nhìn lên tấm biển quảng cáo bên ngoài quán cà phê, khuôn mặt cậu ngày càng tối sầm lại theo từng dòng cậu đọc.

"Chỉ áp dụng cho các cặp đôi", tấm biển được hiển thị rực rỡ bằng các chữ cái màu hồng kèm theo kim tuyến lấp lánh đến chói cả mắt, khiến chiếc áo rực rỡ nhất của Ran cũng phải cảm thấy xấu hổ. Rindou, với sự khốn khổ tột cùng không hề để tâm đến chi tiết đó. Làm sao cậu có thể tìm được bạn gái vào lúc này, khi lễ Giáng sinh chỉ còn hai ngày nữa, tâm trí cậu gào lên. Cậu có thể nhờ một người bạn của mình làm thế thân mà, cậu nghĩ nhưng đã nhanh chóng bác bỏ sáng kiến đó vì điều đó sẽ quá khó xử, và chưa đề cập đến việc cậu sẽ bị chế giễu suốt đời (trong trường hợp người bạn hẹn đó là Sanzu). Có lẽ cậu có thể hỏi một người bạn cùng lớp của mình là con gái, nhưng cậu hoàn toàn trái ngược với anh trai của mình - Ran thì năng nổ, quyến rũ và có tài ăn nói, là một con người hướng ngoại; trong khi đó với bản tính ít nót của cậu sẽ làm họ chán đến chết mất.

Lạc trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cậu không để ý đến một bóng dáng khác, một người đàn ông với chiều cao lêu nghêu, mái tóc hai màu vàng và đen được tết thành hai bím đi đến sau lưng sau cậu, cho đến khi có thứ gì đó che khuất mắt cậu. Rindou chuẩn bị tâm thế, siết chặt hai tay, sẵn sàng quay lại tấn công gã thì một giọng nói mà cậu đã quen thuộc từ thời thơ ấu, cất lên:

"Đoán xem là ai nào?" một giọng nói vang lên, khẽ và thanh như tiếng chuông gió mà mẹ cậu thường treo bên hiên nhà, bởi vì nó "khiến mẹ nhớ đến một con chim sơn ca mà mẹ từng nuôi khi còn nhỏ, bà ấy nói".

Thường thì có hai loại người muốn gây rối với Rindou. Một, là những kẻ ngốc nhưng luôn khoe khoang về bản thân chúng có thể đánh bại một trong hai anh em nhà Haitani chỉ bằng ba cú đấm, hoặc thậm chí là ít hơn ba cú nữa cơ. Tuy nhiên, sau đó thì chúng sẽ trở nên ủy mị, gào khóc; nước mắt , nước mũi bù lu bù loa khi bị Rindou bẻ gãy một đốt khớp.

Còn loại thứ hai, là Ran.

Người anh trai thân yêu của cậu, người luôn cưng chiều cậu, luôn bảo vệ cậu kể từ lần đầu tiên cậu bị bắt nạt và Ran đã đánh bọn chúng đến mức anh bị đình chỉ học. Ran là người anh cậu luôn ngưỡng mộ và nguyện bảo vệ anh ấy giống như Ran đã bảo vệ cậu vậy. Người anh trai ấy vẫn còn lấy tay che mắt Rindou, nhưng nếu đó là Ran, thì Rindou không có gì phải sợ hãi cả. Dù vậy, Rindou vẫn thở dài và nói với giọng mệt mỏi:

"Nii-chan, dừng lại đi."

Ran, anh trai cậu chỉ cười khúc khích nhưng cuối cùng cũng gỡ đôi bàn tay chai lì vì luôn sử dụng cây baton yêu quý của anh(Rindou chắc chắn anh trai cậu cũng đặt tên cho chúng nữa, mặc dù Ran luôn phủ nhận điều đó) ra khỏi mắt cậu.

PUDDING MÙA NOEL [Ran x Rindou][Tokyo Revengers]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ