Chifuyu dạo gần gần đây rất sầu não, cậu thường xuyên thở dài có nhiều đêm thức trắng nên bề ngoài nhìn rất mệt mỏi, cội nguồn của sự buồn bã ấy là Kazutora, cứ mỗi năm gần đến ngày giỗ Baji là Kazutora tránh né Chifuyu và mọi người trên mọi mật trận.
Năm đầu tiên sau khi ra tù anh ấy tự nhốt mình trong phòng cả tuần lễ, rồi vào đêm giỗ Baji chờ tối đến lại lẻn ra ngoài, Chifuyu thừa biết anh đi đâu, khi ấy dù đâu phải hận thù nhưng cậu vẫn hơi chán ghét anh, lòng cậu vẫn đinh ninh anh ta chỉ cố tỏ ra tội lỗi, đồ phản bội như anh ta thì làm gì thấy có lỗi với Baji-san chứ?
Năm thứ hai Chifuyu để ý thấy Kazutora đang để tóc dài, anh có hỏi cậu có phiền khi anh để tóc dài không? Cậu chỉ tùy tiện trả lời "Tùy mày!" rồi nhanh chóng quay đi. Đêm giổ Baji Kazutora không về nhà, đến trưa hôm sau, Draken điện cho anh bảo đến đón Kazutora thì cậu mới biết anh đã ngủ trước tiệm xe từng của Shinichirou, cậu rặng hỏi vì sao anh lại đến đó? Kazutora nhỏ giọng thủ thỉ.
"Đó là chổ mà... Baji từng nói... sẽ luôn bên tao!"
Mắt cậu hiện lên rõ sự buồn rầu, nhìn qua gương chiếu hậu, đôi lục bảo thấy phản chiếu trong gương là đôi mắt cát đang ngấn lệ, đôi môi mím chặt và bờ vai gầy rung rung, ngực trái của cậu bổng dưng quặn thắt.
Năm thứ ba anh ở cùng cậu, cậu dần hiểu ra Kazutora luôn thấy có lỗi với Baji anh ấy sợ mọi người chán ghét anh, nghĩ lại hai lần trước mình đối xử với anh thật quá đáng, lòng cậu cảm thấy đầy tội lỗi, thói quen đối xử tốt với anh dần hình thành, cậu thật sự coi trọng anh quan trọng hơn mức tình bạn, còn về chuyện Baji cậu tự thấy bản thân cũng có lỗi với Kazutora nên năm ấy kiên quyết bám lấy anh, nhưng qua bao nổ lực bám đuôi nhưng vẫn bị anh bỏ rơi, cả đêm hôm đó cậu đi khắp chổ người quen mà Kazutora có thể đến rồi dặn dò bạn bè thấy anh thì phải gọi cho cậu ngay.
Nhưng ngồi bên mộ Baji cả một đêm vẫn không thấy Kazutora hay nghe bấy kì cuộc gọi nào, cậu tự nhủ là anh chắc đã về nhà rồi, nhưng khi đến nhà thì căn nhà trống vẫn chẳng có một hơi của anh, cậu lo lắng vội vàng điện cho anh đầu dây bên kia sau một đêm chặn cuộc gọi từ Chifuyu thì giờ cũng nghe máy, từng tiếng nấc vang lên cái giọng trầm ấm ngày nào bị thay thế bởi sự nặng nề bảo cậu đừng lo anh đang về, cậu nhất quyết hỏi anh đang ở đâu để đến đón nhưng đáp lại là tiếng tút tút báo đã tắt máy, tức giận xen lẫn lo lắng nhưng Chifuyu vẫn chỉ có thể ở nhà chờ Kazutora về.
Kazutora đẩy cửa ra vừa định mở miệng thì đã thấy Chifuyu tức giận ầm ầm quát anh.
"Mày bị điên à, sao không dẫn tao theo mày... Mày bị làm sao thế? Mày đánh nhau à!?"
Tay cậu rung rung chạm lên gương mặt thanh tú đầy vết thương của anh, một bên mắt hơi sưng lên, mũi còn đọng máu, bờ môi mỏng đỏ hồng chảy một vệt máu mờ, mái tóc mượt buộc gọn rối bù cả lên, cơ thể gầy gò trong bộ quần áo luộm thuộm, cái áo bomber trắng dính bẩn vài chỗ chuyển dần qua màu xám, dù thế anh vẫn cười xòa bảo không sao, cậu hơi ngỡ ngàng nụ cười thường trực bổng đẹp đến đau lòng.
Vì hôm ấy mà mấy đêm liền Chifuyu nhất quyết ngủ chung với anh, Chifuyu sợ anh lại bỏ rơi cậu lén lút rời khỏi nhà, nên đề phòng hết sức lòng cậu dần nhận thức Kazutora đã rất quan trọng với cậu từ khi nào rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/296483663-288-k396749.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
fuyukazu: lời anh nói
Short Storymột phiền muộn chả thể phai cũng không thể giải. đây là nhìn theo hướng tình cảm và trong nguyên tác không đề cập đến nhiều nên tôi viết nó hướng theo suy nghĩ của tôi về thái độ cần có của cả Chifuyu và Kazutora ❄️🐯