Chap 1

83 6 0
                                    

Những giấc mơ đôi khi là hạnh phúc, đôi khi là bất hạnh. Dẫu biết vậy nhiều người vẫn quyết tâm chìm đắm vào nó để trốn tránh khỏi hiện thực tàn khóc. Nhưng căn cứ vào hiện thực mà nói ác mộng vẫn luôn tồn tại xen kẽ với những giấc mơ đẹp.
.
.
.
.
.

- Anh lại đi nữa sao?

Đức Tuấn giật mình tỉnh giấc khi cảm nhận người yêu không còn nằm bên cạnh nữa, cố gượng cơ thể đau nhức sau màn vận động quá sức vài tiếng trước. Nhìn người mình yêu đang gấp gáp mặc lại quần áo cậu không khỏi có chút chạnh lòng đáng lẽ những lúc thế này gã nên bên cạnh ru cậu ngủ chứ không phải vội vội vàng vàng rời đi và để lại những lý do cậu sớm đã nghe đến phát ngán.

- Anh xin lỗi. Sở trưởng vừa mới giao nhiệm vụ cho anh, lần này là một vụ buôn lậu không thể chậm trễ được_ Trình Thanh hôn lên trán cậu rồi rời đi.

Cậu vẫn như cũ duy trì nụ cười trên gương mặt chẳng biết từ bao giờ những giọt nước đã lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp. Gã luôn diện lí do bận bịu với những vụ án, không có đủ thời gian để dành cậu. Đáng lẽ nếu lựa chọn yêu đương cùng một viên cảnh sát cậu phải sớm làm quen được đều này rồi. Nhưng đời không như là mơ chẳng có vụ án nào đợi gã, cũng chẳng có bọn buôn lậu nào gã được phép bắt giữ, chỉ có một cô gái hay gọi cách khác là tình nhân chờ người yêu cậu đến thôi.

Đúng vậy hơn một năm trước trong một đợt vây bắt tổ chức buôn lậu khét tiếng thiếu úy Trình Thanh do sự vội vàng của mình đã đánh động đến bọn buôn lậu khiến chúng phát giác ra, liền bỏ chạy công sức điều tra của đoàn đội cũng đổ sông đổi biển. Phía cảnh sát đương nhiên là không bắt được ai tuy nhiên việc vô tình phạm phải lỗi lớn như vậy đối với một cảnh sát lâu năm vốn dĩ là chuyện không thể xảy ra. Sau lần đó gã cũng bị cục cảnh sát tước bằng việc này cũng bị đám quan chức cấp cao giấu nhẹm, mọi chuyện xảy ra Đức Tuấn hoàn toàn không hề hay biết. Mãi đến một tháng trước nghe một người đồng nghiệp cũ của anh kể lại cậu như kẻ ngốc mờ mịch về đời tư của chính người mình yêu. Khi đó cậu đã nghĩ rằng có lẽ gã tự ti nên không muốn nói ra, vì thế cậu càng cảm thương hơn. Cố gắng kiếm tiền để chu cấp cho cuộc sống của gã dù cậu thừa biết đó toàn là những buổi tiệc tùng trụy lạc.

Có một hôm gã vội vàng thu xếp đồ đạc rồi nói với cậu là bận đi công tác tầm khoảng nửa tháng còn xin lỗi vì không thể ở cạnh cậu trong khoảng thời gian đó. Lời nói dối đầy lỗ hỏng như thế vẫn có thể nói ra được, phải chăng gã quên mất bạn trai mình là một nhà tâm lí học? Đức Tuấn vẫn vờ như không biết gì âm thầm cho người theo dõi nhất cử nhất động của gã và đoán xem cậu nhận được những gì. Cầm trên tay những tấm ảnh ân ái của người mình yêu và nữ nhân khác. Cho dù là kẻ kiên cường nhất trên cõi đời này cũng không tránh được việc đau lòng, đêm đó cậu khóc rất nhiều khóc đến mức ngất đi, cả căn nhà chỉ có mình Đức Tuấn nằm bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo gương mặt không còn chút sức sống. Nhưng trời vẫn còn thương cậu, người bạn từng chung cơ quan với gã trùng hợp ghé sang chơi và phát hiện ra cậu, tức tốc mang ôm người chạy tới bệnh viện.

Những ngày nằm viện cậu không nói năng gì cả chỉ nằm lì trên giường, gã vẫn bặt vô âm tính chỉ có người đồng nghiệp ấy ngày ngày đến chăm sóc cậu, một kẻ chẳng thân thích còn có thể lo cho cậu thế này. Còn anh với tư cách là người yêu cậu chắc giờ vẫn còn đang vui vẻ bên nhân tình nhỉ?

Lạc [ HenXiao]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ