Thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Tôi vẫn luôn ở nhà của Đường Tây Trạch, mỗi khi muốn ra ngoài sẽ bị bảo vệ chặn lại.
Giam lỏng? Muốn giam lỏng tôi sao? Tôi đã nhiều lần hỏi Đường Tây Trạch rốt cuộc hắn muốn làm gì nhưng hắn từ chối trả lời, chỉ ôm chặt lấy tôi, lặp đi lặp lại bên tai tôi một câu nói: "Em là của tôi, tôi vì em mà sống." Những lúc này trái tim tôi sẽ cảm thấy mềm nhũn rồi hôn nhẹ lên má hắn.
Nhưng như vậy cực kỳ không bình thường. Đúng vậy —— bị giam lỏng nhiều ngày, kết quả là càng ngày tôi càng ngủ nhiều hơn lúc trước, hơn nửa ngày đều chìm đắm trong giấc mộng —— những giấc mộng ấy vô cùng kỳ quái, nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình.
"Kẽo kẹt." Cửa mở, Đường Tây Trạch đi vào, mang theo chút gió và bụi.
"Em dậy rồi à?" Hắn ta ngồi bên giường, vừa dịu dàng vuốt ve lưng tôi vừa hỏi.
"Em muốn ra ngoài." Tôi cau mày, đưa ra yêu cầu một lần nữa.
Lần này Đường Tây Trạch không ôm tôi, ánh mắt trở nên rất kỳ quái: "Nhanh thôi, em sẽ được ra ngoài nhanh thôi —— tôi sẽ không ngăn cản em nữa."
Tôi còn muốn nói thêm gì nữa nhưng cảm giác buồn ngủ lại kéo đến.
"Ngủ đi, ngủ đi." Tên người yêu dịu dàng thì thầm nói nhỏ bên tai, hai mắt tôi bắt đầu nhắm nghiền lại.
Tôi chìm vào giấc ngủ —— giấc mơ của tôi có màu đen. Có âm thanh thiếu niên khóc thút thít, tiếng hét của phụ nữ và tiếng gào thét thê lương của người đàn ông, tiếp theo là tiếng kêu: "Anh, anh ơi..." Giọng kêu thảm thiết như vừa gặp phải một chuyện đau đớn nhất trên cuộc đời, "Tha cho em, anh... anh hãy tha thứ cho em..." Cảm xúc ngột ngạt dâng trào, tôi chỉ biết mình rất khó chịu... như sắp chết một cách đầy khổ sở.
"Dậy ——." Tôi cảm thấy mình bị lay dữ dội, mơ hồ mở mắt ra, "Hửm?"
"Là tôi." Vẻ mặt người đánh thức tôi có hơi lo lắng, "Mau tỉnh lại đi, thời gian không còn nhiều nữa rồi!"
Đường Tây Nghiêu? Tôi dụi dụi mắt, mù mịt nhìn cậu ta: "Làm sao vậy?"
"Đi với tôi, lát nữa tên bảo vệ tỉnh lại thì không thể rời đi được nữa." Cậu ta tiếp tục lay tôi, hét lớn.
"Đi?" Cuối cùng tôi cũng đã tỉnh hẳn, "Đường Tây Nghiêu, cậu đang nói cái gì vậy?"
"Không lẽ anh không định rời khỏi đây sao?!" Cậu ta đầy lo lắng, "Mau đi!!!"
Tôi hốt hoảng mặc đồ rồi bị Đường Tây Nghiêu kéo chạy ra khỏi phòng, lại mơ hồ cảm thấy được sau lưng như có một ánh mắt sắt nhọn nhìn xuyên qua.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Không biết đã chạy được bao lâu. Cuối cùng Đường Tây Nghiêu cũng dừng lại trước một tòa chung cư cũ nát.
Tôi buông tay cậu ta ra: "Cậu, sao cậu lại ——."
"Đến đây đi." Đường Tây Nghiêu không trả lời tôi, cậu ta đi về phía chung cư mà không quay đầu lại, "Tôi sẽ cho anh biết được chân tướng."

BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐMED - HOÀN] NỤ HÔN TAN VỠ
Short Story[ĐMED - HOÀN] NỤ HÔN TAN VỠ. Tác giả: Tây Tử Tự. Thể loại: Đam mỹ, tái sinh, linh hồn, quái vật, đoản văn, linh dị thần quái, H. Số chương: 5 CP: Đường Tây Trạch X Khiêm Nghĩa. _____ Cảnh báo: có chi tiết em ruột thích anh trai, ngoại truyện có H.