Hôm nay cậu về lại trường cũ, ngôi trường đã làm thay đổi cậu và...cả người đó nữa. Ngồi trên hàng ghế đá cũ nhìn lên trời, cậu tự hỏi bây giờ anh đang làm gì, có nhớ đến cậu không?
Khoảng trời trong vắt, gió hiu hiu quạnh như lòng cậu bây giờ vậy, nó làm cậu nhớ một ngày, ngày mà cậu mặc áo đồng phục trắng đứng giữa sân trường, đôi mắt đỏ hoe chực trào nước. Ngày ấy cậu đau xót nhìn anh quay lưng bỏ đi mình cậu trơ trọi. Ngày ấy cậu tổn thương nhìn anh đi tìm công danh, cậu ở lại tìm bình lặng. Ngày ấy hai người bước qua nhau, chấp nhận bỏ lại tình cảm đầu đời, bỏ lại mối duyên mà mình trân trọng để tìm kiếm những gì mình mong muốn. Mới đó mà sáu năm, mọi thứ thay đổi chóng mặt. Anh có công danh, còn cậu, cậu không được may mắn như vậy, cuộc sống không an yên như cậu mong đợi. Cậu nhìn lại mình rồi nhìn lại hình ảnh của sáu năm về trước, mắt to như có sao, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi, vui vẻ yêu đời, bây giờ đâu còn nữa. Đưa tay ra sau gáy vuốt nhẹ tóc, mái tóc đen đã được thay bằng màu nâu. Cậu lặng im, phải cậu đã đổi màu tóc vì nhiều lý do. Vì muốn cắt đứt với anh, vì muốn mạnh mẽ, vì không muốn ai lại gần, vì muốn một mình thế nhưng vẫn không làm được hết thảy những thứ cậu mong. Câu vẫn yêu anh, vẫn nhớ về anh. Mỗi lần nghĩ đến anh cậu lại đưa tay ra sau gáy vuốt vuốt tóc như muốn xoa dịu nỗi nhớ đang chảy hoài trong tim. Nhìn lên khoảng trời, lại nhớ về anh lại tự hỏi: “Anh liệu có bao giờ nhớ đến cậu?”
Anh tìm công danh, cậu tìm bình lặng.
Anh có công danh nhưng cậu không có bình lặng.
Cuối cùng nên kết thúc đi thôi.