tháng 3, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. những cơn gió thi thoảng thổi tới mang theo cái giá lạnh cắt da cắt thịt. karik vội hà hơi để giữ ấm, rồi với tay đóng chặt lấy khung cửa sổ của bệnh viện.
vậy là lại một ngày không được tận hưởng sự trong lành của khí trời.
gã thở dài, rồi xoay người bật công tắc đèn.
- đừng đóng cửa, em muốn nhìn trời thêm một lát.
lan ngọc nói, ánh mắt của em chiếu thẳng về phía karik. em lúc này đã vô cùng suy yếu, ngay cả nói cũng có chút khó khăn, cả người gầy yếu chỉ còn da bọc xương, tựa như chỉ cần có một cơn gió cũng có thể thổi em bay đi mất.
karik nghe vậy, cũng không làm theo mà trìu mến nhìn em.
- trời lạnh như vậy, màu trời cũng chỉ u ám, có gì đẹp mà nhìn chứ ? em nhìn anh đây này.
vừa nói gã vừa chỉ vào mặt mình.
dường như bị lời nói của karik chọc cười, khóe môi em khẽ dương lên, nhưng sau đó lại bất chợt tắt ngúm vì cảm giác ngứa ngáy cồn cào nơi lồng ngực.mãi một lúc lâu sau, lan ngọc mới trở lại bình thường được, em suy yếu trả lời:
- anh thì có gì để nhìn chứ ? em muốn nhìn tuyết. karik, đưa em lên sân thượng được không, em có cảm tưởng tuyết sắp rơi rồi.
karik muốn từ chối, cơ thể của em quá yếu, sợ là không chịu nổi tiết trời lạnh như vậy. nhưng nhìn vào đôi mắt cầu xin cùng vẻ mặt tội nghiệp kia, bất giác gã lại mềm lòng.
- thôi được, nhưng em phải mặc nhiều áo vào đấy.
*
* *
tiết trời hồ chí minh tháng ba lạnh đến đáng sợ, mang theo từng đợt gió lùa thổi tới khiến mái tóc của karik bay bay trông rất đẹp. lan ngọc mỉm cười. đã gần một tháng qua, em không được nhìn vào gương nên không thể biết được dung mạo mình bây giờ thế nào, nhưng chắc là rất tệ đi, tóc trên đầu em thường xuyên rụng đã chỉ còn lại chút sợi mỏng, dung nhan trải qua điều trị chắc chắn cũng sẽ vô cùng tiều tụy.
sợ là em sẽ không đợi nổi sang mùa xuân sang năm nữa rồi.
- em thấy chưa, trời xám xịt vậy chắc chắn không có gì là đẹp, thà ở trong phòng bệnh viện còn đẹp hơn. hơn nữa chắc năm nay cũng không có tuyết nữa đâu.
karik khẽ cằn nhằn, bỏ cái mũ len trên đầu xuống rồi chỉnh lại mái tóc bị gió làm cho hất tung lên.
- mình về phòng thôi.
- không vội.
em dịu dàng nói.
- đã lên đến đây rồi vậy thì ngồi nói chuyện chút đi. karik, anh có thích tuyết không ?
lan ngọc lúc này đã không thể đi bộ quá xa. em ngồi trên xe lăn, nhìn gã mỉm cười.
- rất thích.
vì mỗi lần nghĩ đến tuyết, hình bóng của anh lại hiện ra rõ ràng như vậy.
- ồ vậy sao, em cũng thế. nó làm em nhớ đến ngày đầu tiên bọn mình gặp nhau.
![](https://img.wattpad.com/cover/297639446-288-k879588.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
| chuyển ver - hanahaki | kr × ndln • cánh hoa tulip đỏ •
Short Storycouple karik × ninh dương lan ngọc Yêu đơn phương một người giống như đeo tai nghe và để mức cao nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thiết như thế nào. Như một sự thể hiện của tình yêu đơn phươ...