Chương 3

872 153 0
                                    

Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi hay nghe lão sư của tôi bảo "băng - hỏa bất dung hòa" nhưng trên thực tế, tôi lại hiểu rằng "băng - băng" hay "hỏa - hỏa" cũng chẳng thể dễ dàng dung hòa cùng nhau.

Đẩy một tảng băng vừa cứng vừa lạnh đến sát một tảng băng khác có cùng đặc tính, hiển nhiên cả hai vẫn mãi là hai cá thể tách biệt, không chút kết dính. Ngược lại, nếu nhóm hai ngọn lửa sẽ nhận lại được một đại đuốc hỏa sáng chói. Nhưng cái gì cũng phải có chừng mực, hai ngọn lửa cam vàng trộn lẫn cứ vậy mà khí thế thiêu rụi trái tim của tiểu hài tử đang tập trưởng thành thì thật sự không tốt chút nào.

Tôi ngẫm nghĩ không biết ngọn đại đuốc hỏa kia đã cháy rụi bao nhiêu phần trái tim của mình rồi. Thứ tôi cảm nhận được rõ nhất là cảm giác khó chịu khi thấy chị cùng đồng nghiệp thân thiết, mà người đồng nghiệp đó lại không phải tôi.

Nếu có chung một sự kiện, nhất định Đoàn Nghệ Tuyền sẽ ngồi cùng xe với tôi.

Có phải hay không, chị ấy dần ghét bỏ tôi rồi?

Hôm nay, Đoàn Nghệ Tuyền đã đi cùng Mã ngọc Linh bước lên một chiếc taxi đỗ trước kí túc xá. Phong thái tự nhiên của chị làm tôi có chút mất bình tĩnh, khó chịu trong lòng càng lúc càng nhân lên dù mắt cứ chăm chăm dõi theo dáng hình nhỏ nhắn của chị.

Tôi cảm thấy bản thân không còn đủ kiên nhẫn để im lặng trước một mối quan hệ như thế nhưng lại không có dũng khí tiến đến hòa hảo với Đoàn Nghệ Tuyền. Một mặt không biết nên mở lời thế nào, mặt khác lo sợ chị ấy sẽ cự tuyệt. Nếu thực sự bị cự tuyệt, có lẽ mối quan hệ giữa tôi và Đoàn Nghệ Tuyền sẽ chìm xuống đáy của hồi kết và tôi thì lẳng lặng chôn vùi mọi thứ khỏi mắt bão trong tim.









Đoàn Nghệ Tuyền chọn tổ B, để né tránh chị, tôi đã bước vào khu vực của tổ C.

Toàn đoàn nhìn vào ai cũng rõ được tình thế hiện tại của hai chúng tôi đang căng thẳng, ngay cả Diêm Minh Quân ngồi cạnh tôi cũng có chút rợn người.

"Thủy Thủy cãi nhau với Tuyền Tuyền sao?" 

"Chuyện đó..." Tôi do dự trước chất giọng đánh bật ngoại hình của Diêm Minh Quân, song cũng thành thật nhận lấy. "Là chiến tranh lạnh, được một tuần rồi."

"Cả hai định như vậy mãi, không muốn hòa giải sao?" Diêm Minh Quân mím môi. "Hôm qua chị trông thấy được Tuyền Tuyền ra ngoài, giờ đó cũng đã khuya."

"Chị ấy đi với ai?"

"Đi một mình, hình như là đến con phố nhỏ gần kí túc xá."





Vào đúng mười một giờ mười một phút, tôi thường đặt chân đến con phố nhỏ thiếu ánh đèn đường nơi đó. Chủ yếu là muốn lẩn trốn khỏi ánh đèn mờ của sân khấu và vùi mình vào không gian tĩnh mịch hiếm có giữa chốn Thượng Hải phồn hoa.

Tôi đã từng nhắc qua với chị một lần về con phố nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt không chú tâm của chị, tôi chỉ đành lơ đãng im lặng. Đó cũng là lần duy nhất tôi chia sẻ nơi bí mật của mình cho người khác.

[HOÀN] Phố Đêm Không Có Ánh Đèn Đường || Thủy TuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ