Nội dung: Dâm đãng dụ dỗ chó cưng, cơ khát nâng mông dang rộng hai chân để chó cưng liếm hoa huyệt.
- - -
Nhã Cúc Uyển đèn đuốc sáng trưng. Âm thanh của tiếng hát và tiếng cười vang lên trong không khí.
Tiếng nhạc dâm dục xen lẫn tiếng rên rỉ phát ra từ trong gian phòng trang nhã. Tiểu quan chơi đàn đỏ mặt ló đầu nhìn nam tử đang nằm úp sấp trên giường nhưng cũng không thấy được gì nhiều vì tầm nhìn đã bị che khuất bởi một tấm màn màu trắng. Quần áo của nam tử chỉnh tề, chỉ có dây lưng bên dưới là được cởi ra, để lộ dương vật mảnh mai màu hồng phấn, trên quy đầu đỏ tươi có dính chất nhờn. Dưới ánh nến, quy đầu như tỏa sáng lấp lánh.
Thiếu niên quỳ trước mặt nam tử bị bịt mắt, hai tay bị trói sau lưng.
"Cẩn thiếu gia, Nguyệt Nô không nhìn thấy ngươi." Tiểu quan cơ thể trần truồng nói một cách nũng nịu, thân thể cậu dịch chuyển về phía nam tử trước mặt, ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt kiều mị của mình.
Nhạc Tu Cẩn không nói gì, chỉ nhấc chân lên và nghịch ngợm dương vật đã dựng thẳng đứng của tiểu quan mà không hề chạm vào nó. Tiểu quan run rẩy, trầm thấp rên nhẹ.
Nhạc Tu Cẩn cười khúc khích, ra lệnh: "Đưa mặt lại gần, mở miệng ra. Hầu hạ ta giống như lúc trước là được, những việc khác không cần làm".
Hai tay của thiếu niên bị trói chặt lại, căn bản không thể làm được bất cứ chuyện gì. cậu nhanh chóng hướng mặt về phía trước, và đúng như dự đoán, quả nhiên đụng phải một cây dương vật. Dương vật cứng rắn nóng rực dính chặt vào mặt cậu. Tiểu quan cười nhẹ, mở miệng ngậm lấy dương vật của Nhạc Tu Cẩn, cậu dùng hết sức bình sinh để nuốt chửng nó.
Nhạc Tu Cẩn là trưởng tử của Nhạc gia. Y không chỉ trông tuấn tú mà còn rất hào phóng. Sở thích bịt mắt của y trong mắt các tiểu quan cũng không bị xem là một đam mê kỳ lạ. Khi Nhạc thiếu gia đến, tất cả mọi người đều rất mong muốn được hầu hạ vị thiếu gia này. Nhưng vị thiếu gia này từ trước đến nay đều chỉ cho phép Nguyệt Nô hầu hạ mình.
Nhạc Tu Cẩn thở ra một hơi thoải mái, lông mày lại vẫn như cũ cau lại. Công phu dùng miệng của Nguyệt Nô nổi danh là tốt, nhưng y vẫn cảm thấy thiếu sót điều gì đó. Y cảm thấy đầu lưỡi của Nguyệt không đủ thô ráp, liếm cũng không đủ mạnh.
Y kìm lòng không được nghĩ đến buổi sáng hôm nay khi tỉnh lại được đầu lưỡi kia liếm láp khắp cơ thể. Cái lưỡi rộng và lớn, nó có thể dễ dàng liếm một vùng da lớn của y khi nó duỗi ra. Cái lưỡi thô ráp bao phủ khắp cơ thể y khiến da thịt y tê dại.
Nhạc Tu Cẩn nghĩ như thế, dục vọng vừa bị Nguyệt Nô khiêu khích lập tức tiêu tan. Y đờ đẫn giơ hai cánh tay lên, mắt buông thõng nhìn Nguyệt Nô đang nỗ lực phục vụ dương vật của mình. Càng nhìn y càng thấy ngán ngẩm nên liền dứt khoát rút dương vật ra.
Nguyệt Nô hoảng sợ, nói một cách thận trọng: "Cẩn thiếu gia..."
Nhạc Tu Cẩn ra lệnh: "Nằm sấp trên giường."
Nguyệt Nô lập tức đứng dậy, nằm úp sấp ở trên giường.
Nhạc Tu Cẩn lấy khăn lau sạch sẽ dương vật của mình, đồng thời đẩy mông của Nguyệt Nô ra. Nhưng khi dương vật vừa chạm vào mông Nguyệt Nô, một cú giật mạnh phía sau khiến y đột ngột ngã về phía sau. Một tiếng hét vang lên.
"A có chó!"
Một chú chó to lớn bước vào. Tiểu quan đang chơi đàn bị con chó to hơn cả người lớn dọa sở. Cậu ta hét lên và rời khỏi phòng, vừa hét lên có chó dữ vừa bỏ chạy.
Con chó kia có bộ lông dài màu trắng thuần không nhiễm tạp sắc, lông bồng bềnh, trông vừa sạch sẽ lại đẹp đẽ. Đôi mắt màu xanh lục của nó trong vắt như những viên ngọc bích, không có một chút tia dữ tợn, ngược lại trông thập phần ngây thơ. Bốn bàn chân của con chó được bao phủ bởi lớp lông dài màu trắng vừa dày lại vừa to. Nó nghiêng đầu nhìn chủ nhân, ánh mắt ngây thơ phảng phất như chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi nghe tin có chó trong phòng, tiểu quan đang trần truồng nằm úp sấp trên giường cả người liền run rẩy. Cậu sợ tới mức không hề để ý đến Nhạc Tu Cẩn lập tức mất hứng.
"Dừng lại thôi." Nhạc Tu Cẩn tháo dây trói tay tiểu quan. Tiểu quan tháo khăn bịt mắt ra, cậu nhìn thấy một con chó lớn đang ngồi xổm trên mặt đất. Con chó lông dài màu trắng có đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu sợ đến mức thở không ra hơi. Khuôn mặt của tiểu quan tái đi, cậu từ trên chiếc giường êm ái leo xuống, rùng mình tránh thoát con chó lông dài màu trắng. Gần như tựa mình vào tường, Nguyệt Nô cuối cùng cũng tiến ra đến cửa.
Con chó lông dài màu trắng vẫy đuôi nhìn tiểu quan ra khỏi phòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Nhạc Tu Cẩn cũng không thèm kéo quần lên, y uống một ngụm trà lạnh ở bàn bên. Mặc dù biết rằng loài chó không thể hiểu được con người, nhưng y không nhịn được mà nói: "Tố Tuyết, sau này ngươi đừng đi theo ta. Ngươi ở nhà canh gác cổng viện và sân đi".
Tố Tuyết ngẩng đầu lên, đầu nó đặt lên chân Nhạc Tu Cẩn. Một đôi mắt sáng như đá quý mở to, trong mắt lộ ra ủy khuất: "Ngô ngô..."
Nhạc Tu Cẩn không khỏi nghĩ đến buổi sáng khi thức dậy, Tô Tuyết theo thói quen nhào lên giường liếm láp y. Không chỉ liếm mặt, mà còn liếm láp làn da trần, thậm chí còn không buông tha cho nửa đầu vú đang lộ ra.
Y vốn là một người lưỡng tính với ham muốn tình dục mạnh mẽ, và núm vú của y rất nhạy cảm. Khi bị chiếc lưỡi chó thô ráp liếm láp, bên dưới y đã cứng ngắc. Y muốn có một chiếc lưỡi liếm láp phần dưới của mình. Công phu miệng của Nguyệt Nô không tệ, nhưng cho dù đêm nay Nguyệt Nô liếm dương vật của y như thế nào, y cũng không thể nào không nghĩ tới cái đầu lưỡi nọ.
Có người gõ cửa một cái. Nguyệt Nô nhỏ giọng kêu gọi, "Cẩn thiếu gia còn cần Nguyệt Nô tiếp tục hầu hạ không ạ?" Giọng cậu run run, rõ ràng là không tình nguyện.
"Không, ngươi đi xuống đi, không cần thiết phải tìm người khác hầu hạ ta." Nhạc Tu Cẩn ra lệnh, "Đóng cửa lại cho tốt, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào."
Nhã Cúc Uyển vốn là nơi để những người thích tình dục đến vui chơi. Nhạc Tu Cẩn đặt một sương phòng ở nơi hẻo lánh, bình thường cũng không để người canh giữ ngoài cửa.
Nhạc Tu Cẩn hơi híp mắt, đưa tay sờ vào đầu Tô Tuyết. Tô Tuyết nhu thuận không nhúc nhích, thậm chí còn nheo mắt hưởng thụ.
Bên ngoài không có ai, dương vật của y khi nãy đã bị Nguyệt Nô trêu chọc hồi lâu. Nhạc Tu Cẩn cảm thấy có một dòng nước nhỏ từ bên dưới đang chảy ra, và y không thể kiềm chế thêm được nữa. Y chỉ muốn cái nơi chưa từng được ai đó chạm vào của mình được một cái đầu lưỡi liếm láp thật tốt. Y muốn cái đầu lưỡi ấy đem toàn bộ dâm thủy của mình liếm sạch.
Y là con trai trưởng, còn là hài tử duy nhất của mẫu thân. Đương nhiên, y không thể tiết lộ thân phận song tính của mình. Ngay cả khi đến Nhã Cúc Uyển để trút bỏ dục vọng, y cũng phải bịt mắt tiểu quan lại. Tiểu quan đánh đàn càng không thể thông qua màn lụa mà nhìn rõ hạ thân của y. Điều này là vì y sợ rằng những bí mật về cơ thể của mình có thể bị phát hiện.
Ban đêm nằm trên giường, dục vọng hành hạ y khiến y lăn qua lộn lại ngủ không được, chỉ khi dùng tay xoa xoa hoa huyệt, đến khi phun ra dâm thủy thì y mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tố Tuyết khác với những người khác, nó sẽ không bao giờ phản bội lại y.
Nhạc Tu Cẩn từ từ cởi quần dài ra, dương vật sung huyết ngạo nghễ treo thẳng giữa hai chân y. Y ngồi ở trên chiếc giường êm, ôm lấy cái đầu to lớn của Tô Tuyết. Y mở hai chân về phía Tô Tuyết, dương vật nhếch lên chảy ra một ít dâm dịch, phía dưới không có hai túi tinh mà xuất hiện một hoa huyệt đang co rúm lại chảy ra dâm thủy nhầy nhụa. Hai cánh hoa môi bảo vệ âm vật và lỗ thịt nhỏ xinh, tất cả đều có màu hồng nhạt. Liếc mắt liền có thể nhìn ra được là hoa huyệt chưa từng được hưởng dụng qua.
Nhạc Tu Cẩn trong tay không có đồ vật gì để câu dẫn Tố Tuyết. Y với tay tới phía chiếc bàn và lấy một miếng bánh, vò nát nó rồi rắc bã bánh lên trên hoa huyệt. Hoa huyệt đang chảy dâm dịch sền sệt liền lập tức lấm lem rất nhiều vụn bánh. Tô Tuyết nghiêng đầu, lãnh đạm nhìn chủ nhân, nó trông mong nhìn chằm chằm cảnh chủ nhân của mình vò nát những bánh ngọt, rồi toàn bộ bánh được rắc lên hoa huyệt.
"Ngô ngô..." Tố Tuyết lộ ra ánh mắt đau khổ, như thể đang buộc tội chủ nhân của nó về hành vi lãng phí của y.
Lúc này, Nhạc Tu Cẩn hơi nâng eo lên, dương vật lơ đãng cọ vào mũi Tô Tuyết. Cái mũi lành lạnh khiến Nhạc Tu Cẩn lưu luyến cọ xát một hồi, sau đó y đưa hoa huyệt tới trước miệng Tô Tuyết, để Tô Tuyết ngửi bột bánh ngọt dính trên hoa huyệt.
Tô Tuyết lắc lắc cái đầu to lớn, mũi nó tiến sâu vào giữa hai chân chủ nhân, nó ngửi ngửi hoa huyệt xen lẫn mùi ngọt ngào nồng đậm của bột bánh ngọt.
Mùi hương của dâm thủy xông vào trong mũi của Tô Tuyết, cái mũi lành lạnh của nó bất giác cọ xát lên âm đế ở đỉnh hoa huyệt.
"Ư..." Nhạc Tu Cẩn mẫn cảm không nhịn được mà rên rỉ, ôm lấy đầu chó cưng của mình, dang rộng hai chân ra, kìm nén dục vọng của mình nói: "Tô Tuyết, liếm sạch sẽ chỗ này cho ta."
Tô Tuyết hít hít hoa huyệt của chủ nhân, ngoan ngoãn nghe lời vươn đầu lưỡi. Cái lưỡi rộng lớn ấm nóng liếm láp lên tiểu huyệt mong manh, toàn bộ đầu lưỡi dễ dàng bao phủ miệng thịt. Lưỡi thô ráp không chỉ liếm láp âm vật nho nhỏ mà còn liếm láp hai cánh môi mỏng.
"Ân a..." Nhạc Tu Cẩn thoải mái rên rỉ, tay vô thức vuốt ve đầu chó cưng của mình, phảng phất như đang khuyến khích, cổ vũ nó tiếp tục.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chó Cưng
General FictionTên khác: Ái Khuyển. Tác giả: Thiên Nhất | Chuyển ngữ: House of Sigma "11". Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, song tính, H văn, 1v1, cẩu công X song tính d.âm đãng chủ nhân thụ. Tình trạng edit: Đang tiến hành. Giới thiệu nội dung: Chủ nhân song tính d.âm đ...