Những đêm mơ

469 5 5
                                    

      Sau đó có những đêm, Tuân thấy nhiều chuyện, những tấm màn nhung của giấc ngủ bị xé toạc. Anh thức giấc, quay sang nhìn cái vướng víu bên cạnh mình, mồ hôi đổ ra, sau lưng lạnh như đồng. Rồi cũng đâu ai ngờ được, một tiểu đội trưởng lúc nào trước kẻ thù cũng lao lên như một con thú gì đó bắt đầu biết sợ. Anh sợ hãi phải thấy cảnh đồng đội ngã xuống. Mọi người cũng biết anh nhìn vậy chứ rất thương anh em mình, hôm nay cậu Thanh hay nói lắp một đi không trở lại, Tuân cứ ngồi im một góc. Chiến tranh là thế, đáng ra nên quen từ lâu rồi nhưng cái cảm xúc rất người của Tuân cũng không có gì quá khó hiểu, chỉ là nếu Thanh biết được, cậu sẽ cười anh cho người xem. Chết. Chết quách đi là xong! Chém có mấy thằng lính nào cầm súng mà sợ chết cả. Mà Tuân vẫn kinh hãi cái thế này.

      This trận đấu Thanh bỏ lại anh em mà Tuân cũng bị thương ở tay, Vĩnh tiến đến băng băng bỏ lại vết thương cho anh. Khi đó mọi người đi cả, trong lán chỉ rút lại hai người, Vĩnh nói, giọng trầm đi, thấp hơn cả tiếng gió, mà lòng cậu nhỏ cũng đau vì một điều gì đó thật khó miêu tả:

- Sau này lúc ra trận sẽ bảo vệ anh ...

- Không kết thúc trận chiến cũng hết. Đến lúc đó anh cho em về quê anh với.

       Có lẽ Vĩnh cũng nghĩ như Tuân, một ý nghĩ ủy mị, không có binh lính nào. Lần đó Vĩnh đánh bạo, ngồi sau Tuân, nhẹ tay nhẹ nhàng vào eo anh rồi ôm chặt. Dáng người của Vĩnh nhỏ nhắn nhưng cái ôm đó ấm áp lắm, Tuân tưởng như anh được một lần nữa là một đứa trẻ yếu ớt vào lồng ngực cha mình. Những thứ cảm xúc thổ nhưỡng thức là lạ, và trong đầu Tuân vẫn luẩn quẩn tiếng Vĩnh vào một đêm trời lất phất những loại rượu si mê:

"An nhiên em ngủ mơ không ngờ"

Cũng như em những điều đó không thực sự ...

Please Duplicate start! Hãy đi đôi ngực!

Please composit the multifate length!

Các cánh tay hãy riết đôi vai!

Please all love up a eyes! "

      Bất chấp chiến tranh với sức mạnh hủy diệt kinh hoàng, bất chấp những điều đó được coi là đáng khinh và quái vật, bất chấp những định kiến, khổ sở của con người và người lính. Hai người bọn họ từ lúc nào cũng yên lặng cầm tay nhau bước lên một bậc thang, không ai nói với một phương thức nào đó mà họ biết và tự biết. Mãi đến đây, mỗi khi hồi tưởng lại đoạn thời gian ở bên vĩnh viễn cùng những cảm xúc không bao giờ có lại trong đời, Tuân còn mơ hồ tự hỏi tất cả là mơ hay thực. Chỉ là đôi mắt của vĩnh viễn đẹp, vĩnh viễn tồn tại trong đời Tuân như tinh tú chỉ. And sure it sure.


Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Nhật ký thời chiếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ