08;

509 50 12
                                    

gió nổi, bóng người đứng dưới ánh đèn lập loè.

ngón tay gầy gò vội vuốt chút tóc mai lởm chởm. ánh mắt hướng về phía xe cộ chen chúc, cô rời đi trong tích tắc.

đã chớm 3 năm, cô quay về seoul hỗn độn này.

chẳng màng công việc đang loạn xì ngầu, chẳng màng sức khoẻ không ổn định, cô vội vàng book vé máy bay để về với anh.

,

taxi vẫn cứ chạy, cô đưa mắt nhìn vẻ sầm uất của thành phố quê hương, con phố xập xình nhạc đêm, ngõ nhỏ ồn ào tiếng lè nhè say rượu.

thừa biết seoul đông đúc náo nhiệt, nhưng cô không nghĩ mọi người lại thích hoạt động về đêm thế này. giờ cũng quá 1h rồi, vẫn nhộn nhịp và, vẫn hỗn loạn.

rồi chợt cô nhớ ra gì đó, vội vàng lôi ra chiếc điện thoại nhét bên túi, nhắn lại cho haein.

"giờ anh ấy còn đang nguy kịch mà, sao nhắn được..?"

cô thở dài ngao ngán, đành bỏ thêm ít tiền để nhờ taxi đi dò từng bệnh viện. vất vả một chút cũng được, giờ cô rất muốn gặp anh.

may sao đến bệnh viện thứ ba là hỏi được rồi. cảm tạ trời đất, cô không muốn bỏ lỡ quá nhiều thời gian bên cạnh haein.

"tôi là người nhà của anh ấy, xin hãy cho tôi vào."

"cơ mà...giờ bệnh nhân đang nghỉ ngơi rồi ạ."

"vậy tôi ngồi bên ngoài phòng cũng được."

giờ cô chẳng màng gì cả, chỉ cần được nhìn thấy anh là an lòng rồi.

-

vừa đặt chân đến cửa phòng bệnh, cô đưa mắt ngó nghiêng bên trong.

vẫn ngẫm rằng giờ này anh đã say giấc. cô cũng chắc nịch đêm nay sẽ ôm ghế ngủ, vậy mà không ngờ.

bốn mắt nhìn nhau, đúng là anh kìa. cô không nhầm đâu, thật đấy.

điềm đạm đối mặt với tin dữ không phải phong thái thường ngày của park chaeyoung. cũng vì thế, giữ bình tĩnh chạy từ đức về đây đã là quá quá quá kì tích với cô rồi. nên là giờ cô không nhẫn nổi nữa đâu.

tiềm thức mách bảo cô phải nín nhịn ngay, nhưng cản gì thì cản, cản sao nổi nước mắt. cô vỡ òa, bao nhiêu nhớ nhung dồn hết vào dòng lệ nóng ấm. từng giọt, từng giọt lã chã. trông có thảm không cơ.

cần gì chạy xa đâu nữa, anh ngay trước mặt, dịu dàng và bình yên. 

-

em ngẩn ngơ ngắm nghía cái trần nhà trống trơn.

biết em nhiều việc rồi, nhưng chậm deadline 2-3 tiếng có lẽ vẫn hơn là vác cặp mắt cay xè đi làm.

[𝐡𝐚𝐞𝐬𝐨𝐨] Ngày Đông Nhớ Em ✿Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ