15

567 44 35
                                    

1 lúc sau anh quay lại,tay cầm 1 bó hoa và 1 hộp socola nhưng quay đi quay lại vẫn không thấy cậu đâu,gọi điện thì không bắt máy,chạy đi tìm cũng không ra.anh bắt đầu lo lắng,không biết yeonjun có xảy ra chuyện gì không nữa.bỗng anh nhớ đến câu nói của yeonjun

"em cảm giác có ai đang đi đằng sau mình í,em sợ..." và lúc đó anh cũng có cảm giác đó thật nhưng anh nghĩ do dạo này mình học nhiều quá nên mệt suy ra ảo giác,lúc chuẩn bị tới chỗ yeonjun anh còn thấy bóng dáng ai đó đang nhìn mình nữa nhưng quay ra thì không thấy ai.lúc này soobin mới nhớ ra anh có cài định vị trong máy của yeonjun,anh lấy điện thoại ra nhìn vào mới hốt hoảng,cậu hiện tại đang ở ngoại ô thành phố,còn nằm trong 1 căn nhà hoang nữa chứ.

bây giờ anh cực kì lo lắng cho cậu,không biết hiện giờ cậu như thế nào nhưng anh vẫn bình tĩnh lại,lên xe và phóng đến vùng ngoại ô.
do vùng ngoại ô khá xa nên anh phải mất hơn 1 tiếng mới đến được

__________________
thấy cậu lâu tỉnh dậy,haewon cầm gáo nước ụp thẳng vào mặt cậu,bị 1 gáo nước đầy vào mặt,yeonjun từ từ tỉnh dậy.hiện tại,cậu đang bị trói vào 1 cái ghế ,nhìn xung quanh thấy mình đang ở một nơi hoang vu nào đó,ở đây còn có 3 người đàn ông và 1 cô gái.cậu bắt đầu sợ hãi,miệng luôn lẩm bẩm gọi "soobin soobin". thấy yeonjun đã tỉnh,miệng còn lẩm bẩm soobin,haewon tức quá tát mạnh cậu 1 cái,cảm giác ê ẩm truyền đến khiến cậu đau rát.cô ta bóp lấy miệng cậu,nói bằng 1 giọng cáu giận

"mày đừng hòng quay lại với soobin,soobin sẽ chỉ là của tao,của tao thôi nhớ chưa hahaha"

"thả....thả tôi ra đi mà...hức" cậu bật khóc,nước mắt ứa ra ngày càng nhiều khiến tầm nhìn bị mờ đi.bây giờ trong đầu cậu chỉ có 1 suy nghĩ rằng soobin sẽ đến cứu cậu mà thôi

"tại sao tao phải thả mày,mày cản trở tình yêu giữa tao và soobin.mày chỉ là cái thằng bệnh hoạn,giới tính lệch lạc mà thôi" nghe những câu nói đó khiến cậu tủi thân hơn bao giờ hết,chưa 1 ai nói những lời chửi bới thậm tệ đến như thế với cậu cả

"bây..giờ hức...cậu muốn gì"

"tao á,tao chỉ muốn mày biến đi,để tao và soobin luôn bên cạnh nhau mà thôi."

"tôi..nói cho cậu biết,cậu sẽ không bao giờ...hức có được soobin đâu" câu nói đó của yeonjun làm cho cơn tức của haewon lên tới đỉnh điểm,cô nghiến răng tát thật mạnh lên má của cậu khiến cậu ngã xuống sàn,cô ta cúi xuống nắm lấy tóc cậu,giật ra đằng sau

"tao nói cho mày biết,soobin chắc chắn sẽ là của tao mà thôi,loại người như mày,đừng có mơ" cô thả cậu ra,đứng dậy phủi phủi quần áo sau đó quay sang nói với 3 người đàn ông

"hàng ngon chứ,tao cho chúng mày thoả thích làm gì mình muốn đấy,nhớ đừng để thằng đó chết không thì hỏng kế hoạch"

"vâng thưa chị,tụi em sẽ làm tốt ạ"

"ừm,thôi tôi có việc phải đi,nhớ làm cho tốt"

"vâng,chào chị ạ" haewon rời đi,3 người đàn ông nhìn nhau sau đó quay sang nhìn cậu với ánh mặt thèm thuồng, gương mặt cậu bây giờ sợ hãi hơn bao giờ hết,chỉ muốn soobin xuất hiện ngay lập tức để cứu lấy cậu mà thôi

"chú em là con trai mà nhìn ngon phết" 1 người ở đó nói,còn nuốt nước bọt ra vẻ thèm thuồng lắm rồi

"các....các người hức thả tôi ra đi mà" cậu khóc nhiều quá đến lạc cả giọng, cầu xin ba người hãy thả mình ra nhưng không ai quan tâm lời cậu nói mà đang bàn bạc xem ai sẽ là người thịt cậu trước. khoảng mấy phút sau, cậu thấy 2 người tóc đen đi ra ngoài,chỉ còn người tóc vàng ở lại. anh ta nhìn cậu liếm môi,sau đó sờ lên má, lên môi, lên cổ cậu. cậu cảm thấy ghê tởm, cố gắng vũng vẫy thoát ra nhưng với sức của cậu cũng chỉ là thừa thãi

"mau thả tôi ra đi mà, tôi xin anh đấy làm ơn..." yeonjun khẩn cầu người đàn ông ấy mong sao hắn ta còn chút tình người mà tha mạng cho cậu.

"thả là thả sao hả chú em, mồi đã dâng tới tận tay như này tội gì mà không nếm chứ haha"

"đ-đừng làm ơn, thả tôi ra đi mà, nếu anh thả tôi ra tôi hứa sẽ không báo cảnh sát bắt các anh đâu..."

"hmm..." hắn ta giả vờ đăm chiêu suy nghĩ trước câu nói của yeonjun. yeonjun cũng chỉ còn tiếng nấc không còn khóc nữa, ánh mắt cậu hiện rõ sự cầu cứu. cơ thể cậu cũng đã mệt rã chẳng còn có sức phản khảng nào.

"làm sao mà tao có thể tin lời mày được đây?..ngoan ngoan mà nằm im đợi tao xơi món ngon đi" hắn ta xoa đầu cậu miệng cười lớn, yeonjun không còn sức để mong hắn tha mạng, hai mắt ríu lại như sắp ngất. bỗng chiếc cửa trong căn phòng bị ai đó đạp phăng ra, cả cậu lẫn hắn đều giật mình nhìn ra phía cửa.

bị phá đám, người đàn ông kia đứng dậy xem ai bỗng bị một cú đấm ngay chính giữa mặt. người kia lao tới đè tên cao to kia ra liên tục giáng xuống những cú đấm mạnh mẽ, miệng liên tục chửi rủa

ra là choi soobin, anh tới kịp rồi.

"ai cho mày dám động đến choi yeonjun của tao hả thằng chó" anh vừa nói vừa đấm liên tục lên mặt người kia.

"d-dừng lại, soobin..." yeonjun dùng giọng nói yếu ớt khuyên anh dừng lại, bây giờ soobin chẳng khác gì một con hổ hung dữ khi đi săn mồi. nếu không khuyên anh dừng lại chắc chắn sẽ xảy ra án mạng

nghe thấy giọng của người mình yêu, anh cũng bình tĩnh lại đá tên kia sang một bên rồi chạy lại gỡ trói cho cậu. anh ôm lấy yeonjun, nhẹ nhàng xoa lưng cậu

"yeonjun của anh không sao chứ?...anh tới rồi đây"

"soobin....cảm ơn anh..." nói xong cậu ngất lịm đi trong vòng tay anh. soobin hận, anh hận tất cả những người làm yeonjun của anh tới nông nỗi này. một lát sau cảnh sát cũng tới, họ chỉ hỏi soobin vài câu rồi nhanh chóng kêu cậu rời đi, phần còn lại họ sẽ giải quyết.

anh mượn một chiếc xe cảnh sát ở đó đưa yeonjun tới bệnh viện, mong rằng mọi thứ sẽ không sao.

yeonjun à, cố lên nhé!...

__________________________________
chỉnh sửa một chút cho nó đỡ máu me =))))) hồi xưa viết tởm dữ trời^^

soojun || je t'aimeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ