về với anh thôi

971 73 50
                                    

jungkook ngồi dưới hiên nhà, chìa đôi bàn tay đầy hình xăm mạnh mẽ của mình ra hứng từng giọt mưa đang rơi một cách nâng niu nhất. ánh mắt anh chứa đầy nỗi buồn chẳng biết giải bày cùng ai. 

jimin từ trong bếp đi ra, bắt gặp thân người cao lớn u uất đầy mình, em chậm rãi tiến lại rồi ngồi cạnh bên anh một cách vô cùng tự nhiên. 

jungkook quay sang nhìn em. nhịp tim không hiểu sao lại đập nhanh một cách khó tả.

không phải vì nét đẹp của em, cũng không phải vì anh cảm thấy đau lòng chuyện mấy hôm vừa rồi mà chỉ cần là jimin thôi thì nó đã đủ lý do khiến cho trái tim jungkook thổn thức khó tả.

jimin bắt chước anh, một tay chống sau, một tay đưa ra trước hứng nước mưa trong vắt.

nhìn qua khung cửa nhỏ, một to lớn, một tí hon đang ngồi cạnh nhau. kẻ nhìn chăm chú nhìn người còn lại, kẻ vờ lơ đi nhưng lại lãng mạn vô cùng. 

cảm xúc tựa như mấy thước phim tình đầu tuổi thành niên thường thấy trên các nền tảng xã hội.

jungkook đang chìm đắm trong cơn say tình thì thấy ánh mắt em đã hướng về jin ở phía xa lật đật chạy về nhà với giỏ khoai lớn.

jimin vội vã đứng dậy, chạy vào nhà lấy một chiếc khăn lông to xụ ra đợi jin chạy đến dưới ánh nhìn ghen tỵ của jungkook.

vừa tới nơi, jin chưa kịp định hình đã bị jimin phủ khăn lên tóc, sau đó giật lấy rổ khoai từ anh, giọng càm ràm.

- sao anh không chịu trú lại nhà dân? anh không chú ý sức khỏe lại bệnh ra cho xem. 

jin cười một cái, lẽo đẽo theo em vào gian bếp. nhưng cuộc nói chuyện giữa họ vẫn vang lên rõ ràng bên tai anh.

- em lo cho anh sao? đáng yêu quá đi~

- đau em, bỏ em ra. bẹo má thì sẽ bị khó ăn đó.

- hahaha, giờ nhìn chúng ta giống người vợ đang cằn nhằn chuyện chồng mình không quý trọng sức khỏe vậy. 

- ở đâu ra? ai thèm cưới anh?

- hahaha chắc chứ?

- mà nè, sao chưa trả lời em? sao trời mưa lớn vậy không trú ở nhà dân mà lại chạy về đây? nguy hiểm gần chết.

- thì tại em nói em muốn ăn khoai luộc. nếu anh trú mưa thì có lẽ sẽ không kịp cho em ăn mất.

- trời ạ, sao anh chu đáo quá vậy. em có thể đói cả ngày mà. nhỡ ban nãy có chuyện gì rồi sao? em biết ăn nói sao với gia đình anh chứ?

- nhưng anh không sao rồi mà...

- không biết đâu, lần sau dù là ai thì cũng phải đặt sự an toàn của bản thân mình lên hàng đầu đó nhớ chưa?

- tuân lệnh em.

hai người họ đối đáp thêm một hồi rồi mới tách nhau ra. jin đi thay quần áo trên phòng còn em thì lại bắt gặp jungkook ngồi bó gối trước cửa, tâm trạng có vẻ tệ hơn ban nãy.

jimin không đi lại đó liền mà tranh thủ rửa xong rổ khoai mới ra cùng anh.

một lần nữa ngồi cạnh bên nhưng mọi thứ dường như thay đổi hoàn toàn. jungkook không còn dành ánh mắt đê mê cho em như ban nãy nữa mà lần này người chăm chú là jimin.

AllMin | Single's InfernoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ