Chap 19

1.2K 90 0
                                    

Jennie cũng không biết nàng có nợ nần gì với Tiểu Mandoo không mà mười một giờ đêm nàng bắt đầu có dấu hiệu đau bụng. Nhưng lúc đầu không đau lắm cảm giác chỉ hơi đau đau, tê tê. Nàng cứ nghĩ nó chỉ là chứng đau bụng giả giống như trước kia hay bị. Jennie vẫn nhắm mắt ôm chồng nhưng hoàn toàn không ngủ được. Sau cái đau đau, tê tê nàng lại phát hiện nó đau theo từng cơn. Jennie lúc này đành phải thừa nhận bản thân sắp sinh rồi. Nàng lây lây Chaeyoung ở bên cạnh, còn nhẹ nhàng thì thào vào trong tai cô.

-"Chồng ơi, em sắp sinh rồi."

Chaeyoung ngủ không sâu nghe vậy liền ngồi dậy nhìn nàng, rồi lại nhìn bụng nàng. Phản ứng có chút ngốc.

Nàng nhìn thấy Chaeyoung định bế nàng lên thì lắc đầu.

-"Chồng yêu, giúp em thay đồ đi."_ Nàng cũng không thể đến bệnh viện với bộ đồ ngủ. Huống hồ gì Chaeyoung chỉ mặc mỗi áo choàng ngủ. Hình tượng này của chồng nàng chỉ mình nàng được thấy thôi.

Chaeyoung lấy cho nàng chiếc váy rộng màu hồng thay vào. Sau đó mới thay cho mình bộ đồ thể thao.

Cô bắt đầu bế Jennie đi bệnh viện.

_______________

Bệnh viện từ sớm đã sẵn sàng đón nên Chaeyoung vừa lái xe tới đã có bác sĩ và y tá xuống đón.

Nàng ngồi lên chiếc xe lăn bắt đầu di chuyển đến phòng chờ sinh. Thật ra lúc này nàng cũng không đau lắm vẫn còn làm trò chọc chồng yêu được.

Vừa vào phòng chờ sinh bác sĩ liền bắt đầu vén váy lên kiểm tra cho nàng.

-"Đúng là sắp sinh rồi. Nhưng miệng tử cung còn chưa mở."

Nàng nghe vậy liền hơi buông lỏng. Nàng nhìn bàn tay Chaeyoung nắm chặt lấy tay nàng thì nhẹ nhàng nắm ngược lại. Nàng biết chồng nàng lo sợ đều gì nhưng nàng chắc chắn sẽ không sao.

Thời gian sinh còn rất lâu, bác sĩ vì muốn nàng sinh thuận lợi liền khuyến khích nàng đứng dậy đi lại.

Chaeyoung cũng vì vậy mà luôn đỡ lấy nàng đi qua đi lại trong phòng. Theo thời gian bác sĩ phụ trách sẽ dùng máy kiểm tra một lần. Mà bụng nàng cũng càng lúc càng đau kịch liệt. Nàng có cảm giác như Tiểu Mandoo đã đưa đầu thục xuống tận cửa mình của nàng. Chaeyoung đỡ lấy nàng, lâu lâu sẽ xoa hông hay làm chỗ dựa cho nàng.

-"Chồng ơi, em đau quá."_ Nàng dựa người vào Chaeyoung. Hiện tại nàng chính là kiểu ngồi không được đứng cũng không xong. Chỉ có thể dựa vào người chồng làm điểm tựa.

-"Em chịu chút, sẽ ổn thôi."_ Chaeyoung lau hôi trên trán Jennie. Còn hôn lên môi nàng một cái an ủi.

Thím Lee trong thời gian đó liền mang một ít canh nhân sâm vào cho nàng.

Jennie tranh thủ còn đau từng cơn thì uống gần hết nửa bát để lấy lại sức.

Nàng thật sự thấy cơn đau như dài đằng đẳng, đau hết cơn này tới cơn khác nó còn khiến nàng buồn rặn nhưng tử cung chưa mở đủ bác sĩ không cho nàng rặn.

-"Chồng, em đau...ưm... đau quá."_ Nàng nắm lấy tay Chaeyoung. Bộ dạng không ngừng kêu đau của nàng khiến Chaeyoung đau lòng không thôi.

Đến lúc gần sáng bác sĩ kiểm tra tử cung của Jennie đã thấy mở đủ mới đẩy nàng vào phòng sinh. Chaeyoung cũng đi theo phía sau. Tay hai người cố tình đan lấy nhau.

Vừa vô tới phòng sinh bác sĩ liền bảo chồng nàng cởi váy của nàng ra. Jennie nhìn chiếc váy của mình bị chồng yêu cởi đi, sau đó bác sĩ liền dán rất nhiều miếng dán vào bụng nàng.

-"Park phu nhân, cô làm theo lời chúng tôi nói nha."

Bác sĩ banh hai chân của nàng ra. Bắt đầu kiểm tra tử cung của nàng.

Jennie cảm thấy lúc này cô vừa đau vừa buồn rặn. Tiểu Mandoo đầu đã xuống ở âm đạo nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn rặn. Thật sự không thể nín rặn nữa rồi.

-"Được rồi. Park phu nhân. Hít vào thở ra rồi rặn nào."

-"Aaaa..."_ Jennie như được giải phóng liền rặn. Nhưng nàng cảm thấy khó khăn quá, đầu Tiểu Mandoo cứ nằm đó mà không ra chút nào.

-"Tiếp tục rặn tiếp."

-"Aaa..."

-"Đúng rồi, Park phu nhân, tiếp tục."

-"Aaa..."_ Nàng lấy hết sức bình sinh để rặn nhưng đầu Tiểu Mandoo chỉ ra được một chút rồi chạy vô.

Chaeyoung đứng bên cạnh lau mồ hôi cho Jennie. Cô không ngờ sinh một đứa bé lại khổ cực như thế. Thân hình mảnh mai của vợ cô làm sao chịu nổi bây giờ.

-"Aaaa"_ Jennie chỉ cảm nhận được ở dưới tử cung của nàng có cái gì đó như bong bóng vỡ.

-"Nước ối vỡ rồi. Park phu nhân cố lên thêm chút sức nữa."

Jennie đã mệt muốn tắt thở. Nàng cảm nhận bụng truyền tới cơn đâu liền hít vào một hơi sâu rồi tiếp tục rặn.

-"Thấy đầu đứa bé rồi. Park phu nhân. Cố lên."

Jennie tiếp tục rặn, nhưng có lẽ thân người của Tiểu Mandoo hơi to nên bác sĩ liền rạch tầng sinh môn của nàng. Chính là kiểu rạch sống không chút thuốc tê nào. Nhưng nàng đã không cảm nhận được đâu là đau đẻ, đâu là đau do bị rạch nữa rồi.

Đến khi rạch tầng sinh môn xong nàng lại phải rặn nhưng lần này ra dễ dàng hơn trước đó. Cùng sự trợ giúp của bác sĩ cuối cùng nàng cũng cảm nhận được Tiểu Mandoo trượt ra khỏi bụng mình.

Bác sĩ bắt đầu làm những động tác để giúp Tiểu Mandoo thích nghi với bên ngoài.

Nàng nhắm mắt những vẫn nghe được tiếng khóc mạnh mẽ đó của Tiểu Mandoo.

-"Chúc mừng hai người. Là con trai."_ Bác sĩ nói rồi liền để đứa bé chưa cắt dây rốn lên người nàng để cho đứa bé bú sữa.

Jennie thích con gái hơn nhưng con trai cũng không sao. Nàng đã mang thai lâu vậy vậy, sinh con cũng vất vả như vậy nên chắc chắn sẽ hết lòng yêu thương.

-"Park tổng, cô đến cắt dây rốn cho con đi."

Chaeyoung sẽ hôn lên trán nàng rồi đến chỗ bác sĩ cắt dây rốn cho con.

[CHAENNIE] Cô Ấy Là Cha Của Con TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ