cái này là do mình lên mạng rồi copy về lâu rồi, ko nhớ tên mà chẳng nhớ nguồn mạn phép * tác giả, dịch giả* * amen*
CHƯƠNG 1
“ĐOÁN XEM AI?”
Hai bàn tay ấm và ẩm ướt của Haven bịt thật chặt vào đôi mắt và khuôn mặt tôi, làm cho chiếc nhẫn đầu lâu màu bạc hằn lên da thịt. Mặc dù mắt bị che nhưng tôi có thể biết rõ mái tóc nhuộm đen của đứa bạn mình đang được chẽ ngôi giữa. Một chiếc áo nội y màu đen có túi đệm bân trong, phía ngoài là áo cổ lọ (tuân thủ đúng đồng phục của trường), rồi thì chiếc váy sa tanh đen dài quét đất có một lỗ thủng gần gấu váy, ngay nơi mũi giày ống hiệu Doc Marten. Và mắt của Haven đang có màu vàng – không phải màu mắt thật mà đó chỉ là vì cô nàng mang kính sát trong màu như thế.
Cái động tác va chạm rất mơ hồ cũng giúp tôi biết bố của Haven thật sự không hề đi “công tác” như ông nói, còn người huấn luyện viên riêng của mẹ cô thì đang làm chuyện “riêng” nhiều hơn là chuyện “huấn luyện”. Và nữa… Thằng em trai thì đã làm vỡ cái đĩa CD của cô mà chưa dám báo cho cô biết.
Vâng, tôi biết tất cả những điều ấy…!
Nhưng không phải tôi biết vì dọ thám, nghe lén hay được kể lại.
Tôi biết, bởi trong người tôi có một năng lực siêu linh!
“Nhanh lên! Đoán xem! Chuông reo bây giờ!”. Haven hấp tấp nói, giọng khàn khàn, bực tức:
Trong một tích tắc, tôi cảm nhận được rõ rệt đứa bạn của mình muốn tôi đoán nhầm cô ấy với ai.
“Có phải là Hilary Duff không?”, tôi lên tiếng.
“Không phải. Hi hi… Đoán lại xem!”. Hai tay Haven ép mạnh hơn, chẳng hề biết rằng tôi không cần phải thấy mới biết.
“Vậy thì… Có phải là Marilyn Manson?”.
Haven bật cười, buông hai bàn tay ra. Rồi cô đưa ngón tay như thể muốn chà nhẹ lên vết hằn mà chiếc nhẫn của cô đã tạo ra trên mặt tôi. Lập tức, tôi đưa tay cản lại.
Không phải tôi ngại động tác quan tâm của cô bạn. Tôi biết đứa bạn của mình hoàn toàn chỉ có ý tốt. Nhưng… Chỉ là vì tôi không muốn cô chạm tới tôi một lần nữa. Những động tác động chạm vô tình thế này làm tôi quá mệt mỏi. Vì thế, tôi cso tránh bằng mọi cách.
Haven chụp lấy cái mũ trùm đầu trên chiếc áo choàng dài tay cảu tôi, kéo bật cái mũ ra. Cô liếc nhìn chăm chăm chiếc tai nghe và cao giọng: “Cậu đang nghe gì vậy?”
Tôi thò tay vào trong lấy cái túi để iPod, làm một động tác điều chỉnh cho tiếng nhạc lớn lên. Đứa bạn háo hức chộp ngay lấy: “Ai hát đấy? Cậu cho lớn thêm chút nữa được không?”. Rồi cô đung đưa chiếc iPod giữa hai chúng toi để cả hai đều có thể nghe được tiếng Sid Vicious đang gào thét về tình trạng vô chính phủ ở Vương quốc Anh. Thật sự nghe là nghe thế, chứ tôi cũng không biết bài hát của Sid ủng hộ hay phản đối tình trạng ấy.
Tôi chỉ biết điều duy nhất rằng, ông ấy hát quá to, làm đờ đẫn hết cả các siêu giác quan của tôi.
“Ban nhạc Sex Pistols”, tôi lẩm bẩm, rồi tắt nhạc và trả chiếc iPod về lại chỗ bí mật ban đầu.