Phần truyện này có khá nhiều sự tiêu cực. Mọi người hãy cân nhắc trước khi đọc.
◛⑅·˚ ༘ ♡
Con người, họ vẫn ăn, vẫn cười, vẫn sinh hoạt bình thường nhưng thật ra tâm hồn họ đã chết lặng mất rồi.
Y/n cũng như vậy. Em vẫn đến trường, vui đùa với mọi người như thường ngày. Bên ngoài em như một đóa hồng tươi tắn, nhưng sâu bên trong em như một bông hồng đã úa tàn. Tại sao lại như vậy? Y/n cũng chẳng biết. Căn bệnh đó cứ bám riết theo em, khiến em càng trở nên suy sụp hơn.
Nếu ai quen biết em ở ngoài, họ sẽ không thể nào kết hợp được cái kẻ đã nghĩ vô số lần về cái chết, tiêu cực với cái đứa làm trò hề, cười chết lên chết xuống vì một trò đùa nhạt nhẽo của chính mình đâu.
Có người còn bảo, em chỉ đang giả vờ tiêu cực thôi phải không?
Ừ, chắc là thế.
Chắc là em giả vờ tiêu cực thật, em đang cố tìm kiếm sự thương hại qua câu chữ, cố đòi chết để được mọi người yêu thương và thấu hiểu, cố gắng diễn cái vai "trầm cảm" và để rồi hết người này người kia lúc nào cũng phải quan tâm lo lắng cho em
Bởi vì người bị trầm cảm đâu ai giống em đâu, vì người ta không dám lên tiếng bày tỏ, người ta không có khóc lóc kể lể cho người khác nghe. Người ta giấu sâu lắm chứ có ai làm màu mè như em thế này đâu.
Em có mệt không?
Có chứ!
Em đã t.ự t.ử hai ba lần, thậm chí là năm sáu lần và self-harm vô số lần nhưng với sự hèn nhát của bản thân, cộng thêm là sự lo lắng của mọi người xung quanh, nên em không thể nào toại nguyện mà ra đi.
Ở trong căn hộ của em, mọi thứ vẫn ngăn nắp đâu vào đó. Em ngồi ở sofa, nhìn lên chậu cây em trồng ở bên cửa sổ. Trông nó thật đáng thương và tội nghiệp. Nó héo tàn, lá thì chuyển sang màu vàng vì không được tưới tiêu mỗi ngày. Trông nó thật giống với tâm hồn em lúc này. Tàn phai và kiệt quệ.
Hôm nay em vẫn đến trường như mọi khi. Em đi đến phòng tập của đội bóng chuyền, lúc này mọi người đấu tập với nhau. Thấy em bước vào, mọi người tạm thời dừng lại trận đấu, đi về phía em hỏi thăm.
"Ngày mai, em sẽ chết."
Y/n im lặng trước những lời động viên an ủi của mọi người, nói rồi quay người đi về phía xa. Cả đội lúc này hoảng lắm. Mọi người rằng em bị căn bệnh đó bám theo, năm lần bảy lượt em đã cố gắng t.ự t.ử nhưng không thành bởi họ đã kịp thời cứu em. Những lần trước thì họ cứu em đều là nhờ may mắn. Nhưng lần này, khi em trực tiếp nói ra như vậy thì chắc sẽ không còn có một cơ hội nào để cứu em nữa đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝘺𝘰𝘶𝘳 𝘭𝘰𝘷𝘦.
Fanfic𝐀𝐔𝐓𝐇𝐎𝐑: @𝐚𝐚𝐢𝐥𝐧𝐡𝐠 𝐖𝐀𝐑𝐍𝐈𝐍𝐆: 𝐎𝐎𝐂 [ 𝐎𝐔𝐓 𝐎𝐅 𝐂𝐇𝐀𝐑𝐀𝐂𝐓𝐄𝐑 ] "𝘐 𝘸𝘢𝘯𝘯𝘢 𝘣𝘦 𝘵𝘩𝘦 𝘰𝘯𝘦 𝘺𝘰𝘶 𝘵𝘩𝘪𝘯𝘬 𝘢𝘣𝘰𝘶𝘵 𝘢𝘵 𝘯𝘪𝘨𝘩𝘵." DO NOT REUP! TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD!