107

1.4K 81 0
                                    

Bầu không khí ở phòng thi số một, về cơ bản khác biệt một trời một vực so với hang ổ đám học sinh kém.

Không có những đứa học sinh hô hào bàn bạc kế sách gian lận, cũng không có dịch vụ mua bán đáp án gì cả. Chỉ có một đám học bá giành giật từng giây từng phút vùi đầu đọc sách, dẫu còn một giây đồng hồ cũng ráng tranh thủ học thuộc thêm mấy từ đơn tiếng Anh.

Vừa mới đẩy cửa ra, Tạ Du đã không khỏi choáng váng.

Hạ Triêu đi đằng sau.

Trông bộ dạng hắn nhàn tản hết sức, bút mực màu đen nhét bừa vào trong túi đồng phục, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một học sinh đang chuẩn bị vào phòng thi.

Chưa vào đến cửa lớp, hắn đã ghé vào cửa sổ hô "Chào mọi người" với đám học sinh mặt mũi lạ hoắc đang ngồi trong.

Cả phòng thi không có một ai dám lên tiếng, chỉ trừ Tiết Tập Sinh - học ủy của lớp 3 ngồi bàn thứ sáu dãy đầu tiên, mặc dù thành của của cậu ta không thuộc top dẫn đầu, nhưng phong độ thì rất ổn định, lần nào cũng nằm trong mười hạng đầu toàn khối.

Tiết Tập Sinh nhíu mày, ngẩng đầu rời khỏi cuốn sổ tay từ vựng tiếng Anh của mình: "Bạn học Hạ Triêu, xin hãy giữ gìn trật tự được không."

Hạ Triêu ra dấu tỏ vẻ không vấn đề gì.

Tạ Du không buồn nhiều lời, cậu chỉ với tay ra sau, nắm lấy ống tay áo Hạ Triêu, kéo tên ngu ngốc sau lưng mình một cái.

"Thời gian thi sắp bắt đầu, mời các thí sinh thu dọn những dụng cụ không liên quan đến quá trình làm bài -- "

Loa phát thanh thúc giục liên hồi.

Tạ Du kéo ghế ngồi ra, chân ghế xê dịch vừa kêu 'kẹt' một tiếng rất nhỏ, cậu chưa kịp ngồi xuống, đã thấy cô bạn ngồi bàn bên cạnh run bắn cả người: "..."

"Em đáng sợ lắm à?"

Giám thị chưa tới, Tạ Du hơi ngả đầu về sau, thấp giọng hỏi: "Như thể gặp ma vậy."

Hạ Triêu nhìn theo ánh mắt Tạ Du, cũng trông thấy nữ sinh ngồi dãy bên cạnh đang không ngừng run tay kia, không riêng gì tay, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hạ Triêu nghĩ thầm, đáng sợ làm sao được chứ, bạn nhỏ nhà mình đáng yêu vậy cơ mà.

Nhưng mà hắn vẫn chưa nói ra, tự dưng muốn trêu cậu một lát: "Chắc là cũng hơi hơi đó, không thì em cười một cái tỏ ý thân thiện xem nào?"

"Không cười haha thì cũng cười mỉm với người ta một cái đi."

Hạ Triêu nói xong bèn chạm tay vào khóe miệng Tạ Du, định dùng tay để kéo môi cậu thành nụ cười thân thiện.

Tạ Du không biết cái tên sau lưng mình đang tính giở trò gì, quay đầu ra sau định hỏi xem hắn mang theo mấy cây bút, nhưng chưa kịp nói thì đầu ngón trỏ của Hạ Triêu đã sượt qua khóe môi, chạm vào chính giữa bờ môi cậu.

Cả hai đều sửng sốt.

Không phải động tác gì lớn mật, thế nhưng tư thế này trông càng có vẻ mập mờ khó nói.

Nguỵ Trang Học Tra - Triêu DuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ