Yên bình ngắn ngủi

35 2 4
                                    


Long Biên thành (1), năm Thiên Đức (2) thứ nhất, tháng 6.

Giờ Hợi hai khắc, điện Vạn Phúc(3) phía bắc điện Vạn Thọ(4), nàng đang ngồi trước gương tháo chiếc khuyên tai đặt xống hộp. Tỳ nữ Lan đứng sau nàng đang nhẹ nhàng năng mái tóc nàng chậm rãi chải, cô khẽ thở dài rồi cất tiếng:

- Hoàng hậu người thật là xinh đẹp, vậy mà Vương ngày nào cũng về muộn, ngài không cảm thấy tiếc nuối chút nào sao?"

Nàng im lặng một lát mới lên tiếng:

- Em đừng nói như vậy, Bệ hạ giờ đã là người đứng đầu muôn dân, trách nhiệm lớn, công việc nhiều. Nước nhà vừa mới đổi chủ, cần có thời gian để yên lòng người.

- Em không hiểu, trước đây khi còn đang dựng nghiệp ngài cũng không về muộn như vậy. Bây giờ chí lớn đã thành, bách tính an cư sao mà ngài còn bận nhiều hơn cả lúc trước. Người và Bệ hạ đã ở cùng nhau đã lâu như vậy rồi vẫn chưa có được một đứa con, ngài không lo tới việc này lẽ nào người cũng không lo sinh một tiểu hoàng tử để kế vị hay sao? – Tỳ nữ Lan lại nói.

Lan theo hầu nàng từ khi mới được gả cho Nam Đế, quan hệ của hai người rất thân thiết, nàng hiểu Lan nói vậy chỉ là đang quan tâm chứ không hề có ý thất lễ hay trách móc.

- Ta tất nhiên là đã nghĩ tới chuyện này chứ. Ta cũng đã tự có dự tính, nếu ta không thể sinh được con cho Bệ hạ, ta sẽ tuyển cho người vài vị phi tử thay ta làm chuyện này vậy. – Ngưng lại một lát, nàng nói thêm – Lần sau đừng nhắc đến việc này nữa, Bệ hạ còn bận nhiều chính sự, các em đừng nhắc đến chuyện này trước mặt người làm người thêm phiền nghĩ.

Qua một lúc mà Bệ hạ vẫn chưa về, nàng lại đem hộp kim chỉ ra may may vá vá. Nàng may vá rất khéo, quần áo của Vương trước đây đều do nàng tự tay may cho, đến khi lên ngôi xưng Vương thì nàng không làm nữa, đã có những người khác phụ trách việc này, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn may vài thứ linh tinh cho Bệ hạ, lúc thì chiếc đai lưng khi thì đôi tất. Lần này nàng đang may một chiếc túi hương, Bệ hạ bận rộn thường về muộn, túi hương này giúp người an thần dễ ngủ.

- Nương nương, sao người không thêu đôi phượng hoàng, bây giờ Bệ hạ và người thân phận cao quý, uyên ương làm sao xứng với hai người? – Tỳ nữ Lan đứng cạnh đó lại lên tiếng.

- Ta chưa bao giờ thêu phượng hoàng, cũng ít khi nhìn thấy loài đó nên không biết phải thêu làm sao. – Nàng đáp lại.

Nàng xuất thân từ nông gia, việc gia chánh nàng đều thuần thục, những thứ đồ cao quý của bậc hoàng gia nàng trước kia không dám để ý tới, càng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Lát sau một tỳ nữ khác bên ngoài rảo bước đi vào, nói:

- Hoàng hậu, điện Vạn Thọ vẫn còn sáng đèn. Cả Thái úy và Thừa tướng cũng có ở đó.

- Ta biết rồi. Hoa em đi nấu nước nóng để lát nữa người về ngâm chân. Lan em thay trà mới đi, trà nguội rồi. – Nàng nghe rồi nói với hai cô tỳ nữ, Hoa là tên của tỳ nữ mới tới.

Hơn một canh giờ sau, vua mới chậm rãi bước về tới điện Vạn Phúc. Tới trước cửa phòng, người khoát tay ý bảo bọn nô tài và tỳ nữ phía sau lui đi. Thấy Bệ hạ đã về, nàng liền sai Hoa và Lan mang nước ấm tới cho người rửa mặt ngâm chân. Nàng giúp Vương cởi áo bào ra treo lên giá rồi vừa rót một chén trà vừa nói:

- Có chuyện gì mà khiến chàng ưu phiền như vậy? Sắp có chiến sự nữa sao?

- Phương Bắc lại phái binh tới. – Vua thở dài một tiếng rồi đáp ngắn gọn, mấy việc chinh chiến đối với nàng cũng không lạ gì, trải qua bao nhiêu năm cùng nhau vua không thể giấu nàng điều gì, cũng không muốn giấu.

Vừa nói xong thì hai tỳ nữ đã bưng hai chậu nước tới, một chậu đặt lên kệ là nước rửa mặt, một chậu đặt dưới đất là nước ngâm chân.

- Hai em lui về đi, cứ để ta làm. – Nàng nói với hai tỳ nữ, đợi khi hai người họ rời đi khép cửa lại mới quay sang Vương hỏi thêm – Chàng đã có kế sách chưa?

Nàng theo vua chinh chiến cũng không ít lần, những chuyện như thế này không phải là lần đầu tiên nên cũng không quá lo lắng.

- Vẫn chưa. Nhưng cũng không vội, ta đã cho người đi do thám tin tức, chúng mới tới Giang Tây, từ Giang Tây tới đây ít cũng mất ít nhất một tháng, ta đang tính trước mấy khả năng, chờ khi tin tức về sẽ có chiến lược cụ thể. – Vua đáp lại.

- Chàng là người nhân đức, dân chúng ai cũng biết, ai cũng thuận theo. Có được lòng dân ắt có sức mạnh. – Nàng nghe Vương nói thì hơi yên tâm, nói lời động viên. Nàng nhỏ hơn vua mười tuổi, theo vua hơn 10 năm, nàng cũng không phải nữ tử an phận thủ thường, binh thư đã từng đọc qua mấy cuốn, tất nhiên cũng hiểu đạo lý quân dân đồng lòng.

___________________________

(1) Long Biên thành: Đại Việt Sử ký toàn thư chép "Bấy giờ các thủ lệnh hà khắc, người Lâm Ấp cướp biên giới, vua dấy binh đánh đuổi, xưng làm Nam Đế, đặt quốc hiệu là Vạn Xuân, đóng đô ở Long Biên.", trong đó cũng giải thích Long Biên bấy giờ không phải là Hà Nội, cũng chưa rõ vị trí chính xác thành Long Biên. Ngày nay nhiều người công nhận kinh đô của nhà nước Vạn Xuân tại vùng cửa sông Tô Lịch (Hà Nội).

(2) Thiên Đức: niên hiệu của nhà nước Vạn Xuân khi Lý Nam Đế lên ngôi, tức năm 544.

(3) Điện Vạn Phúc: nơi ở của Vua và Hoàng hậu, tên do người viết tự đặt.

(4) Điện Vạn Thọ: nơi triều hội của Vua.

Vạn XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ