Tôi ở đây, cả hai chúng tôi, nơi công viên mà chúng tôi thích nhất. Như thường lệ, chẳng làm một điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không.
Tôi hạnh phúc và hài lòng với những điều nhỏ nhặt này. Ngồi cạnh nàng. Ngay cả khi nàng không thật sự để ý đến sự hiện diện của tôi, chẳng có cảm xúc gì giữa cả hai.
Những âm thanh mà tôi nghe được đều đến từ hàng cây bao quanh mình. Có vẻ như chúng muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể. Nếu chúng có khả năng nói chuyện, liệu rằng chúng có muốn nói gì với tôi không?
Người phụ nữ ngồi cạnh tôi đây, chính là người nắm giữ trái tim tôi. Tôi yêu nàng. Nàng biết. Tôi biết.
Tôi từng cảm nhận được nó từ nàng. Từng.
Tôi chìa tay mình ra và kéo nàng đến một nơi khác. Chúng tôi đi xa hơn một chút. Tôi ngồi lên một tảng đá lớn và lấy ra món đồ chơi tạo bong bóng của mình. Nàng yêu việc được chơi đùa với những bong bóng bay lơ lửng, thế nên tôi luôn mang theo thứ đồ chơi này mỗi lần cả hai đến công viên.
Tôi cứ thổi và thổi liên tục đến khi không thở nổi.
Nhìn ngắm chúng đem lại cho tôi một cảm giác thật tự do tự tại. Chúng có thể thoải mái thả mình theo chiều gió, nhưng cũng thật tuyệt vọng.
Đột ngột biến mất, chẳng một lời báo trước, cứ thế mà tan biến.
Tôi trở lại với nàng, ở nơi tôi vừa rời đi. Nàng vẫn ở đó, chẳng xê dịch một li, như một tảng đá dính chặt lấy nền đất.
Tôi bế nàng lên, như thể đang ở trong đám cưới của riêng chúng tôi. Xoay nàng vòng quanh. Tôi có thể nhìn thấy từng lọn tóc của nàng đung đưa trong gió. Gương mặt nàng không cảm xúc, hoàn toàn trống rỗng. Đôi mắt nàng nhắm lại, trông như nàng đang cảm nhận làn gió thổi lên gương mặt mình.
Tôi đặt nàng xuống và bảo nàng đợi một lát, tôi sẽ trở lại ngay. Rồi tôi bước đi.
Tôi nhìn thấy một bông hoa nhài. Là loài hoa mà nàng thích nhất. Hái hoa là việc bị cấm, nhưng vì tôi đã làm như thế quá nhiều lần, họ cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa.
Một khi bạn hái một bông hoa, bạn sẽ chẳng bao giờ trả nó lại đâu mà.
Tôi trở lại chỗ cũ, nhưng chẳng tìm thấy nàng.
Nàng đâu rồi? Nàng đang ở đâu thế, Mina? Em lại lạc nữa rồi sao? Em đã đi đâu vậy?
Tôi đi vòng quanh công viên. Tôi trở lại nơi đầu tiên chúng tôi ngồi, và từng ngỏ ngách chúng tôi đi qua sau đó, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng. Tôi đã làm điều đó ít nhất ba lần rồi, có lẽ là chúng tôi chỉ đi ngược hướng trong khi đang cố gắng tìm kiếm đối phương thôi.
Oh, tôi ước gì nó đơn giản như thế.
Tôi cứ đi và đi đến khi tìm thấy một tuyến đường cao tốc gần công viên.
Một chiếc xe hơi vụt qua.
Một chiếc xe hơi vụt qua.
Lại là tôi, ngồi giữa lòng đường, lại là tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
jeongmi | jasmine
FanfictionNgười phụ nữ ngồi cạnh tôi, chính là chủ nhân của trái tim này. Tôi yêu nàng. Nàng biết. Tôi biết. Tác giả: fol4yoo Dịch giả: rileysm Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không sử dụng bản dịch này với mục đích thương mại hoặc bất cứ mục...