Em đứng đó. Ta biết em vẫn đứng đó.
Em đang tựa lưng vào cửa hay đã sắp bỏ đi?
Hay em đang vò mái đầu xù như bao lần ta bắt gặp?
Em về đi chứ. Về với tiếng nhạc, về với bạn bè em đi chứ.
Em vốn thuộc về ánh sáng, em vốn thuộc về vầng hào quang ngoài kia.
Ta không đếm nổi, ta khác em ở những điểm nào.
Ta chỉ nhớ, trong những câu chuyện thuở bé thường nghe kể, có những bước chân chẳng thể đi hết con đường.
Hắc ám đã hết rồi. Hết với em.
Đừng làm vấy lên tấm áo chùng em đang mặc những vệt lấm tấm không hoàn mỹ.
Ta nên ở đây, còn em thì không.
Cũng có thể, khi em đi rồi, ta sẽ ra ngoài. Rồi ta cũng sẽ đi. Đến nơi ta không còn nhớ ta là ai.
Em nghe thấy chăng? Là ta đang thỉnh cầu em.
Đi đi. Hãy đi đi.
Trước khi ta ôm em lại.
Trước khi ta đặt em lên tường, trao cho em nụ hôn phớt lên bờ môi khép hờ. Như ta đã làm dạo trước.
Trước khi ta kéo em sâu vào lòng ta, ghì siết em bằng đôi bàn tay đã nhuốm máu bao người. Như ta đã làm dạo trước.
Đi đi. Hãy đi đi.
Hãy bỏ chạy như có một bầy giám ngục đang đuổi theo em, dồn ép em, muốn đoạt đi sinh mạng của em.
Muốn nhuốm đầy em bằng những gì lạnh lẽo, nhơ nhớp, tàn độc, kiệt quệ nhất.
Những gì đáng ghê tởm.
Em là màu xanh giữa mùa đông.
Em tươi non như một ngọn cỏ mềm.
Ta là lớp đất rắn đanh đen đúa.
Em hẵng trẻ.
Còn ta cằn cỗi.
Em nghe thấy chăng? Là ta đang thỉnh cầu em.
Đi đi. Hãy đi đi.
Đi đi. Hãy đi đi.
Rồi tìm một ai đó khác.
Người không khoác trên mình tấm áo đen.
Người không nặng lời với em với lòng thù ghét dành cho người khác.
Người không bảo vệ em vì chính bản thân mình.
Người không làm em đau. Không một lần nào nữa.
Em sẽ ôm, sẽ cọ những sợi tóc rối bù lên cần cổ.
Em sẽ hôn, sẽ dâng lên cánh môi vương vị máu.
Em sẽ siết, sẽ có những tiếng ngâm dài như một con mèo lười nhác.
Với ai. Với ai ngoài kia.
Đi đi. Hãy đi đi.
Đi xa khỏi những vạc độc dược bốc khói âm u.
Rời bước khỏi nơi lạnh lẽo đến nhường này.
Hết rồi những chai rượu vơi trong đêm dài.
Hết rồi những dòng thơ viết chưa khô nét mực.
Hết rồi cơn say ngày ấy.
Hết ngày ấy.
Hết ta và em.
Là ta đang thỉnh cầu em.
Hãy tự đưa mình một ly rượu bạc.
Trong ấy pha thêm thuốc lãng quên.
Hãy coi ta như một cơn ác mộng đáng quên nhất.
Rồi em sẽ yên lòng.
Em nghe thấy chăng? Là ta đang thỉnh cầu em.
Được không.
Làm ơn...
BẠN ĐANG ĐỌC
lời thỉnh cầu của ta
Fanfictionsau chiến. sau lễ tốt nghiệp. snape không mở cửa. / tác giả: _elcumberbiac