Edit + Beta: Go
Tôi có điểm không tự nhiên mà cử động. Ánh đèn ngủ sáng trưng nhà ở thật sự không thích hợp với loại người như tôi, tuy nghĩ vậy nhưng khi muốn đưa món đồ này ra ngoài, liền nỗ lực khắc chế chính mình trốn đi trong bóng tối mà xúc động.
Tôi điều chỉnh lại dáng ngồi của mình rồi theo bản năng mà nắm chặt bàn tay phải lại, tựa hồ điều này có thể mang đến cho tôi một ít dũng khí, có thể cho tôi không lo sợ bất an. Nhưng tôi nghĩ lại rằng, tôi bên cạnh anh cũng chỉ như một kẻ hầu cận, như vậy sợ làm cái gì? Chờ đến khi anh thấy được băng ghi hình, chỉ còn sợ cao hứng còn không kịp, làm gì có thời gian đâu mà tới tìm tôi? Nghĩ đến đây tôi lại nhẹ nhàng thở ra. Chiếm giữ nhiều năm của anh như vậy, cuối cùng cũng có thể làm một chuyện tốt. Chuyện này đại khái là anh dùng mười năm của mình để đổi lấy một kiện hàng đi, chỉ hy vọng đến lúc nhận được món hàng chuyển phát nhanh ấy có thể không như cũ đều không xem mà liền ném xuống, kia anh đã có thể mệt lớn. Tôi có điểm lo lắng , nhưng khi nghĩ mình đã uy hiếp anh nói nếu không chịu hảo hảo mở kiện hàng này tôi liền quấn anh cả đời, khi ấy vẻ mặt của anh tôi cảm thấy đại khái có vẻ rất sợ, nhất định sẽ khuất phục dưới dâm uy của tôi mà mở kiện hàng, nghĩ đến như vậy tôi lại yên tâm.
Tôi trấn định xuống dưới cầm băng ghi hình , nhẹ giọng nói "Phó Dục, em là Nguyễn Kim." Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy mình quả thật là ngốc, thói quen nhiều năm trong nhất thời không thể sửa được, có điểm bất đắc dĩ, lại nói tiếp, ''Em biết anh hận chết em, một chút cũng không muốn nhìn thấy em, nhưng thật sự không có biện pháp, anh không chịu đến, nói chuyện điện thoại không thể rõ ràng, nhưng chỉ có cách như vậy. Anh yên tâm, sẽ không vượt qua năm phút.''
" Vẫn luôn không cùng anh đã nói thực xin lỗi, phi thường xin lỗi, trước kia em luôn kiên trì suy nghĩ chính mình không sai, rõ ràng các anh không ở bên nhau, dựa vào cái gì mà em không thể nỗ lực theo đuổi anh đâu?" Tôi cúi đầu tự giễu mà cười cười, "Kia đều là em gạt anh. Em biết anh thích hắn thích cực kỳ, còn muốn ngăn chặn kẻ muốn phá hư các anh, vì vậy những điều hôm nay xảy đến với em, đều cũng chỉ là do em gieo gió gặt bão, đều là điều em xứng đáng phải nhận''
"Câu nói này đến trễ mười năm xin lỗi hy vọng anh có thể tiếp thu, bất quá anh không cần miễn cưỡng chính mình mà tha thứ cho em, nói đến cùng, mỗi người đều phải vì hành vi chính mình phụ trách sao," tôi ra vẻ thoải mái mà cười cười, "Hiện tại Cố Vân Thư đã trở lại, cái chướng ngại vật là em cũng đã biến mất, em không có gì để nói, huống hồ ...Huống hồ chắc anh cũng chẳng muốn nghe lời em nói."
"Vậy, vậy chúc các anh...." Tôi có điểm không nói được, nhưng vẫn nỗ lực ngẩng đầu đối với màn ảnh mà nặn ra một cái mỉm cười, kiên trì đem nói hết lời,
" Chúc các anh bên nhau đến già, hạnh phúc cả đời"
Tôi có nén nước mắt không cho nó rơi xuống, tôi tưởng, tặng cho anh gia lễ vật mà còn rớt nước mắt, không phải ý định không cho nhân gia tốt sao? Đến lúc đó Phó Dục lại cảm thấy rằng là tôi cố ý. Bất quá cũng không quan trọng, dù sao về sau tôi cũng không cùng anh qua lại, không quản anh suy nghĩ như thế nào. Lời nói tuy là nói như vậy, tôi lại cũng không có rớt nước mắt nữa. Kỳ thật tôi vốn không phải một con người kiên cường, cha mẹ luôn coi tôi là bảo bối của họ, từ khi còn nhỏ tôi sợ nhất là đau, một chút va chạm đều hận không thể nói cho cả thế giới, muốn mọi người đều tới đau lòng mà an ủi tôi. Sau lại ...Sau lại bởi vì tôi không nghe theo lời cha mẹ nói, khăng khăng muốn cùng Phó Dục ở bên nhau mà bị cha mẹ đuổi khỏi gia môn, kết quả liền cha mẹ cuối cùng một mặt đều không còn gặp nhau. Mà bản thân Phó Dục chán ghét việc thấy tôi rơi nước mắt, đã không còn ai đau lòng, hôm nay chỉ phá lệ rớt vài giọt, không nói được còn bị Phó Dục cho rằng mỗi ngày chỉ ở trong nhà mà khóc.
Nói xong lời chúc phúc, liền đến mục đích cuối cùng của băng ghi hình. Tôi mở miệng: "Bất tri bất giác lại nói nhiều, khả năng vượt qua năm phút, bất quá không có sao, đợi lát nữa cắt nối biên tập lại một chút là được."
"Em biết anh vẫn luôn mong muốn chữa khỏi bệnh cho Cố Vân Thư, nhưng vẫn luôn không tìm được trái tim tương ứng," dừng một chút, tôi cười tủm tỉm mà nói, "Em đã đi làm xứng hình, cùng trái tim của hắn hoàn toàn thích xứng. Không nghĩ tới đi!" Tôi có điểm đắc ý, lại nói, "Anh hiện tại khẳng định suy nghĩ, em nói điều này làm gì, em lại không cho hắn chữa bệnh à. Em đoán đúng không?" Tôi hơi cúi người, để sát một chút vào camera, tiếp tục nói: ''Em đã nói rồi em rất hiểu rõ anh mà, anh vẫn luôn không tin, nhưng em mỗi lần đều đoán được anh đang suy nghĩ cái gì."
"Đừng lo lắng, Cố Vân Thư hiện tại được cứu rồi. Em đã ký bản hiệp nghị hiến bộ phận cơ thể, trái tim là tư nhân hiến cho," tôi giơ giơ lên trong tay bản công văn hiệp nghị được chuẩn bị đầy đủ, " Anh chỉ cần thêm chữ ký, ngoan ngoãn ở phòng giải phẫu ngoài chờ hắn ra là được. Lập tức anh và hắn có thể ở bên nhau"
" Bên nhau tới già, hạnh phúc cả đời"
"Mong rằng mười năm tới anh luôn nói là vậy"
BẠN ĐANG ĐỌC
(ĐM) Băng ghi hình
Short StoryNguồn: Wiki dịch Hán Việt: Lục tượng đái Tác giả: Tứ Quý Nãi Thanh Bất Gia Băng Tình trạng: Hoàn thành Tình trạng edit: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , SE , Tình cảm , Cẩu huyết , Ngược luyến , Chủ thụ , Đoản văn , 1v1 , Tra công