Dung Lân thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng Hoắc Ngôn Sinh đầu điện thoại bên này vẫn nghe thấy tiếng hô hấp hỗn loạn của cậu, làm hắn nhịn không được nhớ tới đêm hôm đó, Dung Lân ở trong lòng ngực hắn……
Khóe môi gợi lên: “Gặp mặt đi, đồ vật này hình như rất quý giá, vẫn là gặp mặt cậu thì hơn.”
“Được, ở đâu?” Dung Lân trong giọng nói mang theo một tia vội vàng.
“Ngày mai buổi sáng 10 giờ, quán cà phê Sofia ngay bên cạnh giáo đường.”
……
Sáng sớm hôm sau, Dung Lân từ trên lầu đi xuống, vừa vặn Dung Khải Minh đang xem báo chí, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn qua: “Tao nghe nói buổi tối hôm trước mày không về nhà, mày tốt nhất đừng mang họa cho tao.”
Dung Lân nhớ tới khối ngọc kia, mặc kệ Dung Khải Minh, nhanh chóng đi đến chỗ huyền quan mang giày, thời điểm mở cửa, Dung Khải Minh quay đầu nói: “Mớ sáng sớm mày lại đi đâu?”
Dung Lân dùng sức đóng cửa coi như đáp lại lời ông.
Dung Khải Minh: “……”
Dung Lân lái xe tới địa chỉ đối phương nói, ước khoảng 10 giờ, bởi vì không muốn ở nhà đối mặt với Dung Khải Minh, cho nên cậu đến sớm một tiếng rưỡi, tính toán giải quyết bữa sáng ở quán cà phê.
Liền nhận được điện thoại từ Thẩm Đông, điện thoại reo một hồi, Thẩm Đông bên kia nói thẳng: “Nặc Nặc, đồ vật cậu muốn, tôi đã chuẩn bị thật tốt rồi, hiện tại đem qua cho cậu đi?”
“Vậy cậu trực tiếp đưa đến quán cà phê Sofia bên cạnh giáo đường cho tôi, tôi hiện tại đang ở đó.” Mấy hôm trước cậu nhờ Thẩm Đông giúp mình khai khác tài khoản chính, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm xong.
Thẩm Đông tuy rằng tò mò sớm như vậy cậu chạy đến quán cà phê làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp kêu cậu chờ, lập tức đến.
Dung Lân ăn bánh kem được một nửa, Thẩm Đông đẩy cửa tiến vào, nhìn đến cậu, Thẩm Đông cười chạy đến, sau đó liền ngồi xuống, đối với chiếc bánh trên bàn mà uống một ly nước lạnh nói: “Cậu bữa sáng ăn cái này?”
“Làm sao vậy?” Dung Lân nhìn hắn một cái, hướng hắn vươn tay.
Thẩm Đông thấy bánh kem đã bị cậu ăn một nửa, thuận thế đem túi hồ sơ trong tay ném cho Dung Lân: “Cậu buổi sáng chạy tới nơi này, đợi người sao?”
“Ừm.” Dung Lân cúi đầu mở túi hồ sơ ra, nhìn thoáng qua đồ vật bên trong, thấy không thiếu cái gì, liền bình thản đặt túi ở một bên.
Thẩm Đông bên này nghe cậu thật sự đang đợi người liền tò mò mà hỏi: “Chờ ai nha, tôi có biết không?”
Hai người nếu không phải từ nhỏ mặc chung một cái quần mà lớn lên, hắn cảm thấy Dung Lân tám phần không giao lưu đến một người bạn nào, lúc này đột nhiên nghe cậu nói đang đợi người, hắn có thể không hiếu kỳ sao?
“Không quen biết.”
Thẩm Đông cho rằng ba chữ này là nói với hắn, cười nói: “Lân bằng hữu, cậu giao lưu kết bạn như thế nào không cho tôi biết?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi bị hào môn lão nam nhân quấn lấy
RomanceHán Việt: Ngã bị hào môn lão nam nhân triền thượng liễu Tác giả: Hôi Kiếm Như Vũ Tình trạng bản gốc: Hoàn thành/68 Tình trạng bản edit: drop truyện Nguồn raw: wikidich Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Trọng sinh...