✎: Mình thích một câu chuyện
nào đó mang màu sắc ảm
đạm, đôi khi bức bối và khó
chịu nhưng lại không thoát
ra được ( ಠ ಠ ) không biết mình
có làm được điều đó không nữa..
Những câu từ gây khó chịu cũng
là điều không thể tránh khỏi,
Và fic có thể không hợp gu với
nhiều người. Nhưng dù sao thì
cũng cám ơn mọi người đã lựa
chọn lướt qua xem.
______________________________________Deku mệt mỏi, muốn được một ai đó đưa ra lời khuyên cho cuộc sống bế tắc, không lối thoát của mình.
" Làm sao để khiến Kacchan cần tôi như tôi cần cậu ấy? "
" Dễ thôi. Chỉ cần đẩy cậu ta vào hoàn cảnh giống cậu là được." Toki dùng nụ cười gian xảo, lời nói như muốn thao túng tâm lí rối loạn của Deku, hắn quả thực là một tên tội phạm nguy hiểm.
.
.
.Câu chuyện bắt đầu vào ba tháng trước, khi Deku đã bước sang tuổi 14. Inko- Người thân duy nhất của Izuku Midoriya, ra đi vì một vụ tai nạn giao thông tàn khốc. Chiếc xe buýt chở mẹ cậu đi làm phát nổ bởi vụ va chạm xe của những tên tội phạm đang chạy trốn; chúng tàng trữ một số lượng lớn thuốc nổ và do đó chẳng còn ai sống sót cả. Ngày cậu nhận được tin đó giống như cả thế giới sụp đổ dưới chân cậu vậy. Cậu không biết nên hận ai, đổ tội do ai, đôi tay của cậu cũng chẳng thể trả thù cho lí do cái chết của mẹ. Những tên tội phạm đã chết trước khi cậu làm được điều đó, cậu hận chúng. Deku bây giờ thật trống rỗng và tuyệt vọng. Khung cảnh trong mắt cậu là một màu u tối, trơ trọi và tiêu điều đến lạ... Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tựa như cơn ác mộng không lối thoát.
Đôi mắt lờ đờ tựa không còn sức sống, những cơn buồn ngủ triền miên được bao trùm bởi đêm đen; cậu vẫn tưởng rằng mình đang còn mơ... Deku tự nhận rằng bản thân mắc chứng hoang tưởng, có lẽ là vậy... Khi cậu nhìn thấy mẹ mình ở những vị trí quen thuộc, vẫn luôn ở đó, vẫn luôn gọi cậu một cách thân thương và nhìn cậu với một nụ cười trên môi. Nếu đó là điều tốt, cậu muốn chìm trong cơn mơ này mãi mãi và không muốn phải tưởng tượng mỗi ngày thức dậy trong cô đơn. Trước khi Deku dần chấp nhận căn bệnh đang xuất hiện trên người; cậu chẳng thể nào nghĩ được rằng người luôn hắt hủi mình lại có thể một tay che ô cho cậu dưới cơn mưa lạnh lẽo, nơi cậu tạm biệt mẹ mình lần cuối cùng.
Tiếng mưa rơi tầm tã trên thảm cỏ nhuốm màu tàn của mùa thu, nó như xoá nhoà đi hàng mi ướt đẫm của cậu sau hàng tiếng đồng hồ, cậu cũng không rõ nước mắt cậu còn rơi hay đó chỉ là do cơn mưa. Deku không quan tâm. Đôi mắt cậu xa xăm, nhìn mọi người đang chôn cất mẹ cậu xuống. Nỗi đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim khi lớp đất đá dần che lấp đi mẹ cậu. Deku bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh, chợt nhận ra hạt mưa ngưng rơi nơi cậu đứng; cậu không biết đó là ai, cũng chẳng buồn đưa mắt nhìn người ấy. Một giọng nói trầm khàn tiếc thương phát ra:
" Cầm lấy, Deku!" Người giữ chiếc ô một hồi.
Giọng nói đó thật quen thuộc làm sao!
Deku kịp ghi lại lời nói, cầm lấy ô để thấy tâm hồn được an ủi một chút. Rồi bóng hình ấy liền rời đi hệt như lúc bước đến. Cậu đã nhận ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Bnha | DekuBaku | Sai Lầm Không Thể Sửa Chữa
Fanfiction✤ Cp: Izuku Midoriya x Katsuki Bakugou ✤ Tag: Bi kịch ( Sẽ gắn thêm thể loại nếu cốt truyện có sự thay đổi ) ⚠ OOC ✎: Deku mệt mỏi, muốn được một ai đó đưa ra lời khuyên cho cuộc sống bế tắc, không lối thoát của mình. " Làm sao để khiến Kacchan cần...