Renjun thường mua cà phê tới cho mọi người trong văn phòng kiến trúc. Mùi vị cà phê luôn không đổi, hoặc vì Jaemin cũng thường chẳng chú ý cốc nước mình đang uống có vị chính xác như thế nào. Có người nói kiến trúc sư là nghề biến cà phê thành công trình kiến trúc, khi còn là sinh viên Jaemin đã uống cà phê thay nước lọc không biết bao nhiêu ngày.
Buổi sáng hôm đó, trời đã vào mùa thu. Mấy cây rẻ quạt chuẩn bị chuyển màu vàng xen lẫn với màu xanh cuối hạ. Renjun đem cà phê vào văn phòng riêng của Jaemin mà không nói một lời, anh cũng chẳng suy nghĩ gì cầm lấy cốc cà phê đưa lên miệng. Hớp lấy hai hớp, mới thấy có gì đó khác lạ, Jaemin dời ánh mắt khỏi bản vẽ trên bàn, nhìn sang cốc cà phê mà mình vừa mới uống.
Cái cốc giấy đúng là vật thể được trang trí kì lạ nhất mà Jaemin từng được thấy. Mấy hình ảnh trên cốc cứ như chực bắn ra ngoài, đập nhau chan chát bằng hàng chục màu sắc rực rỡ. Còn vị cà phê thì tuyệt đối không bình thường, cảm giác như lần đầu tiên Jaemin được uống cà phê vậy. Hương thơm cà phê cũng khác biệt.
"Renjun, cậu mua cà phê ở quán đối diện đấy à?"
Jaemin hỏi với ra. Renjun, một thân nghiêm chỉnh với áo sơ mi xắn tay và quần jeans nam tính, đã đeo đôi kính gọng sừng chuẩn bị ngồi vào bàn máy, trên tay lại cầm cốc cà phê giấy nổ đùng đùng kia, mất vài giây mới gật gật đầu.
"Quán bình thường em vẫn mua còn chưa mở cửa. Chỉ có quán đó là mở vào giờ này thôi."
Jaemin nhún vai, lại kéo rèm cửa kính rồi quay lại với bàn làm việc của mình, để lại sau lưng là Renjun với một dấu chấm hỏi to đùng về việc tại vì sao sếp có thể nhận ra được đó là cà phê của quán đối diện.
Chiều hôm đó, đường phố đã lên đèn thì văn phòng kiến trúc của Jaemin mọi người mới lục đục kéo nhau ra về. Jaehyun và Mark hẹn nhau đi uống bia, còn anh vẫn ngồi làm chi tiết cho bản vẽ căn nhà sắp phải bàn giao cho khách. Tới khi nhìn lên, văn phòng đã trống rỗng, Jaemin mới bật hết đèn ở văn phòng, đôi mắt bắt gặp quán cà phê màu mè kia ở ngay đối diện. Cũng không tốn mấy thời gian do dự, Jaemin bước qua đường.
"Cho tôi espresso."
Cô nàng pha chế tóc tai xoăn tít, đeo cả bờm tóc hình tai mèo cùng váy vóc màu mè thấy Jaemin bước vào liền cười tươi như người quen lâu ngày. Anh đứng đợi ở quầy, mắt liếc nhìn quanh, cảm thấy thật thần kì về tư duy thẩm mĩ của chủ quán. Bỏ qua cảm giác chói lọi đập vào mắt khi lần đầu trông thấy, thì mọi thứ trong cửa tiệm ăn rơ với nhau đến lạ kì.
"Cà phê của anh đây ạ."
Chưa đầy năm phút, cà phê đã được đưa ra. Jaemin trả tiền rồi quay về văn phòng, nhưng vừa đưa cốc cà phê lên mũi chưa kịp nếm, chân anh đã khựng lại.
Cốc cà phê này không có mùi như buổi sáng. Anh thở dài nghĩ rằng mình sơ suất quá, có lẽ người pha chế kia chỉ làm ca sáng mà thôi.
Sáng hôm sau, Jaemin không uống cà phê Renjun mang tới, lại hẹn khách hàng gặp mặt ở quán cà phê rực rỡ kia. Renjun chưa kịp thể hiện bất ngờ thì đã thấy Jaemin chải chuốt gọn gàng, tay ôm bản vẽ tay xách máy tính đi sang quán cà phê đối diện. Jaehyun lôi Renjun lại, nói thì thầm:
BẠN ĐANG ĐỌC
Hành Tinh Đi Lạc 彡 JaemJi
FanfictionNa Jaemin là một kiến trúc sư sống ở con đường phía tây thành phố. Park Jisung là một họa sĩ vừa chuyển đến nhà đối diện. Đây là câu chuyện 10 năm của hai người.