Ngày 1 tháng 9 năm 1975
Tàu tốc hành bắt đầu chuyển bánh, Regulus Black ngồi thờ thẫn một mình, hướng đôi mắt xám bạc nhìn về một nơi xa xăm. Đôi khi cảm giác cô đơn lại giúp cho con người ta hiểu ra nhiều điều trong cuộc sống tẻ nhạt này. Nhất là đối với Regulus, đứa trẻ nhỏ bé đang gánh trên vai niềm hy vọng của cả một gia tộc đồ sộ.
Toa tàu vẫn không có thêm một bóng người dù đã một giờ trôi qua. Đám học sinh năm ba chưa kiếm được chỗ chỉ dám lướt qua nhìn người bên trong một cách e ngại rồi vội vã biến mất hút. Regulus thở dài, không phải cậu không có bạn, chỉ đơn giản là cậu cần một không gian yên tĩnh vào khoảng thời gian này.
Không lâu về trước, Walburga Black - người mẹ nghiêm khắc của cậu đã quyết định Regulus sẽ thay thế anh trai mình là Sirius trở thành người thừa kế của gia tộc Black. Đây là một điều không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Regulus đã ý thức được từ rất sớm, từ cái lúc mà anh trai cậu Sirius được phân vào Gryffindor.
Regulus luôn lo lắng anh mình kể từ khi Sirius bắt đầu những năm học tại Hogwarts. Anh bắt đầu rũ bỏ những quy tắc quý tộc được rèn giũa từ nhỏ. Kết bạn với một lũ sư tử vô kỷ luật, ăn nằm ngủ nghỉ cùng đám gốc Muggle dơ bẩn. Sirius từ đó dần trở nên ngông cuồng, bắt đầu chống phá lại gia đình. Mối quan hệ giữa cậu và anh trai cũng từ đó mà dần lạnh nhạt hơn.
Rồi một ngày Sirius sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà và điều đấy đã thành sự thật.
Buổi tối hôm đó có lẽ là khoảnh khắc ám ảnh nhất cuộc đời Regulus. Đồ đạc văng tung tóe khắp nơi, những bình hoa cổ nứt toác nằm yên vị dưới nền đá cẩm thạch. Sirius trong cơn phẫn nộ xách rương đồ phi thẳng khỏi nhà.
Regulus đứng chôn chân tại chỗ. Run rẩy nhìn Walburga gục xuống sàn khóc lóc thảm thiết, bên cạnh là Orion đang lạnh nhạt nhìn theo bóng dáng người con trai lớn.
"Reggie...con lại đây..."
Regulus giật mình. Walburga đang gọi cậu, bà vẫn còn khóc, lớp trang điểm bị nhòe đi bởi dòng lệ, khiến người mẹ cao quý phút chốc trở nên vô cùng thảm hại. Regulus lết từng bước tới, đi qua Orion với biểu cảm khinh miệt đang âm thầm đánh giá đứa con trai út yếu ớt của mình. Walburga túm chặt lấy vai cậu, giọng run run:
"Reggie, bây giờ con chính là niềm hy vọng duy nhất của gia tộc ta. Con tuyệt đối không được sa vào vết xe đổ của anh trai con. Phải luôn một lòng trung thành với ngài chúa tể tối cao. Hãy khiến cho Black tự hào, Reggie..."
"Mẹ..." Regulus run rẩy gọi. "Nhưng...còn Sirius...?"
"Quên đi sự tồn tại của thằng nhóc ngỗ ngược đấy đi. Sirius chính là một vết nhơ trên cây gia phả Black" Walburga thều thào từng tiếng.
Bà đứng dậy, nắm lấy tay Regulus, kéo cậu đi qua những mảnh thủy vỡ vụn nằm nhởn nhơ phía dưới. Regulus được dẫn đến căn phòng linh thiêng, nơi cây gia phả Black được vẽ trên bức tường xung quanh. Walburga không chút ngần ngại rút ra cây đũa phép, chĩa thẳng vào chân dung người con trai lớn.
Tia lửa phập phồng trên đầu đũa phảng phất in sâu trên đôi mắt trong veo của Regulus. Bảng tên nắn nót viết chữ Sirius Black cứ thế cháy rụi và trở thành tro bụi khi đũa phép của Walburga di chuyển tới. Chỉ trong phút chốc, cậu đã chính thức mất đi người anh trai thân thiết.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP] Phía bên kia chân trời
RandomCái chết không phải thứ có thể khiến Mirabel sợ hãi. Bởi lẽ cuộc đời nàng sinh ra đã gắn liền với cái kết đau thương đấy. Nhưng Mirabel lại phải rơi lệ khi sinh mạng của một kẻ khác đang dần bị rút cạn. Regulus Black, tia hy vọng nhỏ nhoi từng cứu v...