Pete:
Mắt tôi dần dần hé mở, tôi cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh. Vegas! Là anh ấy, thật may mắn vì gặp anh, tôi cứ nghĩ bản thân đã bị cưỡng bức đến chết tại nơi đó. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào cổ mình, ở cổ tôi hằng lên một vết răng sâu. Thật kinh tởm, vết cắn đáng kinh tởm đó của hắn ta đã in vào người tôi. Đáng ghét! Ghê tởm, nó còn gớm riết hơn ngày đầu tôi bị Vegas bắt.
"Vegas"
Tôi khẽ gọi tên anh, chạm tay vào gương mặt anh. Tôi nghĩ anh đã vất vả lắm khi phải sống với người ba như thế. Lúc tôi bị tên đó bắt đi, hắn đã kể cho tôi nghe về khun Kan, hắn kể cho tôi biết khun Kan đã đối xử với những người bên cạnh anh như thế nào. Vegas anh ấy thật đáng thương, từ nhỏ đến lớn luôn phải chịu đựng những cơn thịnh nộ của ba mình. Cũng chính vì thế tính cách của anh đã giống như bây giờ, vừa lạnh lùng, vừa điên rồ. Nhớ lại lúc trước ngày tôi bị Vegas bắt, anh đã dùng tôi làm vật giải toả cơn giận. Tôi lúc trước đã rất hận anh rất ghét anh nhưng giờ trong mắt tôi anh thật đáng thương và tội nghiệp.
"Vegas....anh tại sao lại đáng thương đến vậy?"
"Là tôi đáng thương hay em đáng thương?"
"Vegas? Anh tỉnh từ khi nào?"
"Khi em gọi tên tôi"
"........"
Tôi im lặng, xoay mặt đi nơi khác tránh né ánh nhìn của Vegas.
"Pete, em đói không? Em muốn ăn gì? Tôi mua cho em!?"
"Tôi... muốn ăn cơm cà ri.. sườn xào chua ngọt"
"Được! Vậy tôi đi mua cho em"
"Này..."
Tôi kéo gốc áo Vegas lại khi anh có ý định rời giường. Vegas nghiên đầu nhìn tôi, tôi vội rút tay lại.
"Nhà anh nhiều vệ sĩ như vậy đâu cần anh đích thân đi"
"Em không thích tôi mua đồ ăn cho em?"
"Không phải!!! Chỉ là hơi thắc mắc thôi"
"Em nghỉ ngơi đi, tôi đi mua cơm cho em"
Vegas mỉm cười xoa đầu tôi, sau đó anh bước xuống giường rời khỏi phòng. Tôi ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ vu vơ, tôi muốn gặp lại tên khốn dám cưỡng bức tôi, muốn băm hắn ra từng mảnh nhỏ. Mẹ kiếp! Thằng chó đó!
"P'Pete!!!!!!!!!"
"Ây! Macau?"
"Vâng"
Macau chạy đến bên giường, nhào tới ôm chầm lấy tôi. Tôi không biết là do cơ thể mình hay là do Macau, tôi cứ có cảm giác cả người em ấy run run. Macau bị sốt sao!
"Macau, em bị sốt à? Sao người run lên thế?"
"P'Pete! Em sợ... sợ lắm"
"Sao lại sợ? Em sợ điều gì?"
"Em sợ...em sợ ngày hôm qua không cứu được anh.. sợ anh vì ba em mà mất mạng..sợ hia trở về như lúc trước "
Macau ngước mắt nhìn tôi, khoé mắt em ấy đã cay đỏ. Tôi đưa tay xoa đầu cậu nhóc, tôi có thể nhìn rõ trong đấy mắt Macau chứa bao nhiêu sợ hãi và lo lắng. Tôi không ngờ tới bản thân lại quý giá đến vậy.