• bé mưa •

734 82 3
                                    

Một chiều hôm nọ đi làm về, Wonwoo bắt gặp một cậu bé đứng dưới mưa thẩn thờ. Em đứng trong màn nước trắng xoá, lạnh lẽo, không tìm chỗ trú mưa cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì.

Phịch

Anh đi đến định che ô cho em thì đột nhiên đứa nhỏ ấy ngất xỉu ngã xuống đường. Anh vội vàng ẵm em về nhà mình chăm sóc.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua cơn sốt cũng hạ dần đi, lúc cho em uống thuốc xong anh mới có thời gian suy xét kĩ. Đứa nhỏ này nhìn cũng chỉ tầm mười một mười hai tuổi, nhưng gia đình rồi cha mẹ đâu lại để em nhỏ đứng một mình giữa trời mưa giông đến ốm thế này ? Hơn nữa em cũng không có biểu hiện muốn chạy đi hay trú mưa mà cứ để ướt mình như vậy. Rốt cuộc sự tình là gì đây ?

Anh thấy bé ấy còn ngủ nên đi nấu chút cháo để khi nào tỉnh dậy còn có cái ăn cho mau khoẻ. Nhưng khi vừa đem tô cháo ra thì thấy em đã thức từ bao giờ rồi, nhưng biểu cảm khi nhìn thấy anh hình như có chút hoảng sợ.

_Cho .. cho cháu hỏi chú .. là ai vậy ạ ?

Giọng bé nói cứ bập bẹ lại run run nghe tội lắm, chắc có lẽ vì mới hết ốm mà lại gặp người lạ nữa.

/ Nhưng ơ kìa, bé mới gọi mình là chú đấy ư ? /

Wonwoo suy ngẫm trong đầu nhiều người bảo anh trông trẻ hơn tuổi của mình, mới có hai mươi sáu chứ bao nhiêu đâu. Nhìn cũng thư sinh nho nhã chàng trai mùa hạ lắm mà bé nhìn sao gọi chú xưng cháu thế này.

Thôi kệ, dù sao bé cũng còn lạ lẫm mình nên anh mới ôn nhu xoa đầu em, ân cần hỏi han em. Rồi hai "chú cháu" mới trò chuyện với nhau được một lúc.

Biết được em tên Lee Jungchan, mười hai tuổi, tên của em có ý nghĩa đẹp lắm đấy. Là một ánh dương quang tươi sáng rạng rỡ, và tương lai sau này của em cũng sẽ ấm áp và yên bình lắm.

nh hiểu được thì ra em đứng ở đó là vì em vốn không có gia đình, đúng hơn cha mẹ đã ruồng bỏ em chỉ vì em không giỏi giang, không hoàn hảo như họ mong muốn.

Em không được hạng nhất lớp, không có thành tích gì đáng kể, hôm nay bài kiểm tra không được mười điểm, chỉ có như vậy liền thẳng tay đuổi em đi thì anh cảm thấy hơi quá rồi.

Nhưng nghe lời em kể, nhìn biểu tình trên gương mặt em thì nó chẳng mang oán than hay điều trách cứ gì cả. Em nói em thất vọng vì em không thể làm như kì vọng của cha mẹ.

Nhưng có phải họ đã kì vọng em quá nhiều không ? Đây vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi thôi. Em chỉ là một đứa trẻ trong độ tuổi đang trưởng thành, sao một tia nắng nhỏ có thể soi sáng vạn vật giống như mặt trời ngự trị nơi vũ trụ xa xôi được.

Jungchan không được hạng nhất nhưng em cũng đứng hạng hai hạng ba kia mà. Em luôn được học sinh giỏi các năm đó chứ. Bài kiểm tra hôm nay em được chín điểm lận đó, như vậy không giỏi chỗ nào ?

_Em đã làm rất tốt rồi

_Cháu .. cảm ơn ạ

Anh cười dịu dàng ôm lấy em, anh cảm giác sau bao nhiêu nỗ lực của một đứa trẻ mười hai tuổi thì cái ôm này rất cần cho em đấy. Gia đình kia không cần em cũng được, có anh đây cần em. Dù sao ở một mình cũng rất cô đơn, nuôi thêm một bé nhỏ chắc sẽ vui hơn nhỉ.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jun 21, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

| thương một lần thôi |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ