Bệnh viện Nhân Ái
Cửa sổ phòng bệnh mở một nửa, mưa phùn theo gió bay vào, chiếc rèm cửa màu xanh bay lên trong mưa mùa hè, không khí mát mẻ dễ chịu.
Những dòng nước trong suốt trong ống tiếp dịch yên lặng chảy.
Từng giọt từng giọt.
Nước truyền dịch đi vào cổ tay trái của Doãn Đường Diêu.Trên giường bệnh, anh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh, dựa vào chiếc gối trắng tinh, vẻ mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không thèm quan tâm đến giọng nói của y tá bảo anh phải nằm xuống nghỉ ngơi.
Mưa, không ngừng nghỉ.
Doãn Đường Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh dường như dừng lại một chút, không động đậy.Chiếc khuyên kim cương cũng mất đi ánh sáng, giống hệt như là bị lấy mất đi linh hồn.
Bùi Ưu ngồi trên ghế sofa bên cạnh giường bệnh, anh nhìn Doãn Đường Diêu rất lâu, không nhịn được hỏi nhẹ:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Doãn Đường Diêu im lặng.
Bùi Ưu đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn thẳng vào anh:"Nói cho tôi biết được không?Xảy ra chuyện gì rồi?Tại sao cậu lại đột nhiên bị bệnh như vậy?Viện trưởng Nhiệm nói may mà cậu được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không thì........"
Từng giọt nước yên lặng đi vào trong cổ tay trái của Doãn Đường Diêu.
Làn môi Doãn Đường Diêu nhợt nhạt.
Trong dáng vẻ ngang ngạnh đó dường như chứa đựng sự yếu đuối khôn cùng.
"Cô Doãn cả đêm qua không ngủ trông bên cạnh giường bệnh của cậu, mặc dù cô ấy không nói, nhưng mà tất cả mọi người đều thấy là cô ấy rất quan tâm đến câu."Bùi Ưu ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, nói với anh, "Tôi biết, có một số điều cậu không muốn nói với mẹ mình, nhưng mà, cậu có thể nói cho tôi mà.Từ nhỏ đến lơn, chúng ta đều có thể tin tưởng lẫn nhau mà, không phải thế sao?"
Bùi Ưu vỗ vỗ vai anh.
Nụ cười trên môi ấm áp.
Chầm chậm-----
Doãn Đường Diêu quay đầu lại, giọng nói có vẻ đau đớn:"Người mà hiến tim cho tôi, có phải tên là......Bùi Dực không?"
"Bùi Dực...."
Bùi Ưu ngơ ngác, lần trước nghe Tiểu Mễ nói về cái tên đó, không biết tại sao, mỗi lần nghe thấy cái tên đó, giống hệ như có một vật gì đó đập vào ngực anh.
"Có phải người đó không?"
"Tôi không rõ."Khi Diêu làm phẫu thuật thay tim anh vẫn chưa tốt nghiệp, mặc dù nói là anh đi theo viện trưởng làm thạc sỹ, nhưng về tình hình của cuộc phẫu thuật lần đó viện trưởng Nhiệm dường như không hề nhắc đến.
"Ưu, giúp tôi tra xem."Doãn Đường Diêu nói buồn bã.
Bùi Ưu xoa xoa mũi, nhìn anh:"Sao vậy, có liên quan gì đến lần bị bệnh này của cậu à?Bùi Dực.....rốt cuộc là ai vậy?"
Ánh mắt Doãn Đường Diêu lạnh băng băng, đôi môi mím chặt.Vẻ mặt của anh làm cho Bùi Ưu kinh ngạc, trong lòng không yên, không hỏi thêm nữa.
"Được, để tôi tìm xem, tìm ra thì tôi sẽ cho cậu biết."
Bùi Ưu mỉm cười nói.
Phòng bệnh lại bắt đầu trở nên yên lặng.
Chỉ có tiếng mưa phùn lách tách bên ngoài.
"Cậu----có phải cãi nhau với Tiểu Mễ rồi không?"Bùi Ưu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cũng cũng hỏi.Có lẽ là tình yêu thôi, chỉ có tình yêu mới làm cho Diêu vài ngày trước còn hạnh phúc như ở trên mây, sau một đêm lại đau khổ như phải xuống địa ngục.
Doãn Đường Diêu không biểu cảm, làn mội dường như càng trở nên nhợt nhạt.
"Cô ấy bây giờ đang ở ngoài."
Bùi Ưu khom vại, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết làm cách nào để giúp anh và cô hóa giải vấn đề.
"Hôm qua là Tiểu Mễ đưa cậu đến bệnh viện, lúc cậu được cấp cứa, cô ấy cứ khóc.Khi tình hình ổn định lại, cô ấy lại ở bên ngoài phòng bệnh, không ăn không uống cũng không ngủ, chỉ ngồi trên ghế băng khóc.Tôi bảo cô ấy vào thăm cậu, cô ấy cũng chỉ lắc đầu, nói là cậu gặp cô ấy sẽ tức giận.
Anh chưa từng nhìn thấy một cô gái nào có nhiều nước mắt như vậy.
Cô yên lặng khóc, không muốn bị nhìn thấy, cô gục mặt xuống đầu gối.Nhưng mà, mỗi lần anh ra ngoài, nhìn thấy dáng người run rẩy của cô, anh biết là cô vẫn đang khóc, nước mắt dường như xuyên qua người cô lóng lánh trong không trung.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sẽ có thiên thần thay anh yêu em
General FictionSẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em là câu chuyện với nhân vật chính là Bùi Dực và Mễ Ái. Bùi Dực được là một chàng trai hoàn hảo cả về mặt tâm hồn những vẻ đẹp bên ngoài. Nhân vật nữ chính Mễ Ái của chúng ta đã có được một cuộc tình đẹp bên chàng trai...