Mọi người đều cảm nhận được bầu không khí khác lạ giữa RM và Jin.
Bình thường hai người họ vẫn luôn dính như sam, vì chiều cao lẫn thân hình đều xấp xỉ nên không ít lần họ được sắp chung unit, ảnh chụp nhóm cũng không hẹn mà tìm đến đứng cạnh nhau như một thói quen. Thậm chí cả lúc make up Seokjin vẫn kéo ghế ngồi sát Namjoon luyên thuyên rằng hôm trước anh câu được con cá to hơn bắp đùi của cậu như nào, bạn câu hôm ấy ngạc nhiên trợn mắt ra sao... đơn giản là một người chịu nói, một người chịu nghe!
Cư nhiên dạo này thậm chí chỉ cần ánh mắt vô tình va vào nhau, Seokjin lập tức quay mặt đi, số lần cả hai tương tác gần như bằng 0.
Suga không hổ là người chững chạc nhất nhì nhóm, vừa thấy chuyện lạ liền ngay lập tức lôi Namjoon vào phòng tra hỏi. "Không phải chú mày lỡ miệng nói điều gì không phải với Jin hyung chứ?"
"Đâu có ạ, em thậm chí còn an ủi anh ấy rất nhiều đấy."
Đối diện với ánh mắt nhìn thấu mọi sự của Yoongi, Namjoon đương nhiên chẳng dám nói thật rằng không những là nói bậy mà còn động tay động chân hôn Seokjin một cái.
Thật ra ban đầu cậu cũng không định làm thế, chỉ là lúc đấy tự dưng mất cả lí trí, thân thể cứ thế mà hành động. Đến khi nhận thức lại rồi cậu đã tự tát mặt chục phát, mọi chuyện như này đều tại cậu mà ra.
Namjoon bày ra vẻ mặt đăm chiêu chậm rãi bảo. "Để em đi nói rõ với Jin hyung, có khi do đầu óc không tỉnh táo lỡ miệng nói gì khiến anh ấy buồn rồi cũng nên."
Suga nghe xong đứng dậy tiến về phía cậu em rồi vỗ vỗ vai cổ vũ. "Nên vậy, lúc này đang là giai đoạn nhạy cảm của Jin hyung. Nhiều người nghĩ chúng ta tập luyện căng thẳng nhưng thực chất người căng thẳng nhất là anh ấy, lựa lời nói cho tốt."
Bề ngoài RM - trưởng nhóm của BTS thường đảm nhiệm vai trò phát ngôn với tài ăn nói khôn khéo và ứng biến linh hoạt. Riêng đối với anh em trong nhóm, vì quá thân thiết nên cũng không ít lần vô tình nói thẳng quá nên không tránh khỏi vạ miệng. Yoongi cứ đinh ninh rằng RM vì áp lực mệt mỏi nên lỡ nói điều không hay với Jin, khuyên cậu em có gì thì mau xin lỗi.
Vừa rời khỏi phòng Suga hyung, Namjoon không về phòng mình mà đi thẳng đến phòng Seokjin gõ cửa. Nhìn thấy dáng vẻ sừng sững của Namjoon, Seokjin có chút ngạc nhiên, lúng túng hỏi. "Có... có chuyện gì à?"
"Anh không định mời em vào phòng sao?" Chẳng cần người kia đồng ý, Namjoon cứ thể đẩy cửa bước vào ngồi giữa ghế sofa, hướng tay đến ghế đối diện cất giọng không biết ai mới là chủ phòng. "Anh ngồi đi, em có chuyện muốn nói."
Seokjin thuận theo ngồi ngay chiếc ghế Namjoon bảo. Đợi Seokjin phô bày tư thế sẵn sàng lắng nghe rồi Namjoon mới lên tiếng. "Chuyện hôm đó, là do bản thân em muốn hôn anh nên không tự chủ được."
"..."
"Thực ra anh cũng không cần để ý, mà cũng không phải, anh không để ý em lại càng khó chịu. Tóm lại anh cứ để ý nhưng đừng tỏ vẻ mất tự nhiên như thế trước mặt người khác, cứ cư xử bình thường như trước là được." Thấy Seokjin không nói gì, Namjoon liền tuôn trào một mạch.
BẠN ĐANG ĐỌC
namjin | Abyss
FanfictionSeokjin bị thương ở tay, làm việc gì cũng khó khăn, hai má ửng đỏ nhỏ giọng gọi Kim Namjoon đến giúp mình mặc quần áo. P/s: Fic đã end nhưng khi rảnh mình cũng vào fix lại vài chỗ cho hợp lí hơn, có thêm bớt cũng có lượt đi nên là nếu bạn có đọc lại...